Chẳng lẽ hắn muốn giúp đỡ Cố Thanh Hy.
Ban hôn Cố Thanh Hy cho hắn chính là sỉ nhục hắn, sao hắn có thể giúp đỡ Cố Thanh Hy được cơ chứ?
Giọng Cố Thừa Tướng khẽ run, không đoán ra được ý của chiến thần: “Vương gia, vi thần không có ý như thế… Chỉ là vi thần… Đe dọa thế thôi”.
“Đe dọa Vương phi của bổn vương hả?”
Lời Dạ Mặc Uyên nói kéo hơi dài, chứa nhiều ẩn ý, ánh mắt hẹp dài trông như đang cười kia liếc sang Cố Thanh Hy, như thể đang muốn nhìn thấu cả người nàng.
Toàn thân Cố Thừa Tướng vã mồ hôi lạnh.
Làm quan trong triều bao năm nay, làm sao ông ta không biết ý của chiến thần.
Hắn đang muốn giúp đỡ Cố Thanh Hy.
Dù không phải, thì Cố Thanh Hy cũng là Vương phi của hắn, không thể chấp nhận người khác ngang ngược với nàng.
Cố Thừa Tướng lau mồ hôi, run run nói: “Vi thần không dám…”
Cố Thanh Hy ôm trán.
Hận không thể tìm cái lỗ chui vào.
Mọi người đều quỳ, chẳng lẽ nàng cũng phải quỳ xuống ư?
Ôi mẹ ơi.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, chuồn thôi.
Nàng đang muốn lẻn đi thì Dạ Mặc Uyên lại bất ngờ thêm một câu, khiến nàng không có chỗ để trốn.
“Tam tiểu thư, mấy ngày không gặp, mong nàng vẫn khỏe mạnh”.
Nghe hắn nói thế, da đầu Cố Thanh Hy run lên.
Tên này.
Đừng có nói là nhận ra nàng rồi nha?
Nghĩ tới