Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 58-3


trước sau

Lúc quay về phủ Tam Hoàng tử, Mộ Nhị và lão ngoan đồng đã mang lão Hoàng đế đến Cổ Mặc Trai và trở về rồi.

Trong nửa tháng, toàn bộ Lương Đô, thậm chí Tây Vệ, đều bị các Hoàng tử lục soát đến long trời lở đất, tìm từng nhà một, cứ mỗi hai canh giờ lại lục soát một lần, không để lọt bất kỳ chỗ nào, thuộc hạ của các Hoàng tử đều nhanh chân lục soát không để người khác tìm ra trước mình, dù quật ba thước đất lên cũng phải tìm ra lão Hoàng đế!

Đối với những điều này, Lãnh Hạ chỉ cười nhạt, không lo lắng chút nào, Chung Ngân đã ở Tây Vệ nhiều nằm, đương nhiên phải có thủ đoạn.

À, còn nếu mà không giải quyết được thì cũng làm mất thể diện Chiến thần quá rồi.

Cuối cùng cũng đúng là như thế, không uổng công nàng tặng Vệ vương qua đó, Cổ Mặc Trai cũng bị lục soát vô số lần nhưng đều không tìm ra được Vệ vương.

Mà trong quá trình lục soát, chúng Hoàng tử vẫn không ngừng tranh đấu, mà ngược lại, càng đấu càng hăng.

Đến tận nửa tháng sau, đúng như Lãnh Hạ dự đoán, nhân cơ hội Vệ vương biến mất, Mộ Dung Triết và Mộ Dung Tiêu đấu nhau càng kịch liệt, không còn là mấy tên lâu la không liên quan nữa, mà các Hoàng tử khác cũng bị liên lụy theo, kinh đô vô cùng hỗn loạn.

Đầu tháng tư, trong lúc Cấm vệ quân và Hộ thành quân lục soát ở một hộ dân, vô tình có động chạm, đều ám chỉ chủ tử của đối phương bắt cóc Vệ vương, lúc đầu chỉ cãi miệng thôi, ai ngờ một lúc sau lại trở nên rất rối loạn, hai bên đánh nhau bị thương hơn nghìn người, chết hơn trăm người.

Bảy ngày sau, mâu thuẫn lần này bị đưa đến Đại Lý tự, do Đại Lý tự khanh, Hình bộ thượng thư và Ngự Sử giải quyết, thẩm đường Đại Lý tự đứng đầy người, quân lính hai bên đều băng bó đầy người.  (Đại Lý tự khanh: quan đứng đầu Đại Lý tự)

Trong lúc hội thẩm, hai bên lại không nhịn được mà động tay động chân, làm cục diện vô cùng hỗn loạn, trong lúc đánh nhau lại thương vong mấy trăm người, máu tươi văng đầy đất.

Ly kỳ hơn là, Đại Lý tự khanh Đường Mộc vừa vỗ vàn một cái, đầu đã gục xuống, tắt thở.

Tự nhiên mất mạng, sau khi các ngự y chuẩn đoán xong, cũng chỉ có thể đưa ra một đáp án ba phải.

Bỗng nhiên trúng độc!

Mười sáu tháng tư, ban đêm, Tri phủ Lương Đô bị tố giác tội tham ô nhận lối lộ ba trăm vạn lượng hoàng kim, có một phong thư nặc danh đặt trên bàn Tứ Hoàng tử.

Hôm sau, Mộ Dung Tiêu dẫn người đến phủ, liền thấy ngay thi thể của hắn, cửa sổ và cửa ra vào đều đóng chặt, không có dấu vết nào cho thấy có người ngoài vào, một thanh đao cắm thẳng vào ngực, mà tay hắn còn đang nắm chuôi dao, trên bàn có bằng chứng nhận hối lộ rất rõ ràng.

Mộ Dung Tiêu trầm mặc một lúc rồi kết luận là sợ tội tự sát.

Năm ngày sau, Chỉ huy sứ hoàng thành vệ sau một đêm say sưa ở thanh lâu, sảy chân rơi xuống hồ lúc tờ mờ sáng, không kịp cứu, chết đuối.

Cuối tháng, Hoàng cung mất trộm.

Lúc thị vệ tìm trộm, đến tẩm cung của mẫu phi Ngũ hoàng tử, lập tức trợn mắt há hốc mồm, trên giường, Chân phi đang trần truồng ngủ với một thị vệ, lúc bị đánh thức, hai thân thể dính lấy nhau.

Hoàng hậu lập tức chạy tới, Chân phi bị xử lăng trì.

Cũng trong lúc ấy, khi Ngũ hoàng tử biết tin muốn vào cung, lại tìm được long bào trong phủ, màu sắc tối cao, hoa văn tối cao, mưu triều soán vị, chứng cứ vô
cùng xác thực!

……….

Vô số tình huống liên tục diễn ra, mọi người trong Lương Đô đều cảm thấy có phần bất an.

Nhưng bọn họ cũng hiểu, cuộc chiến tranh vương vị này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra, điều này là chắc chắn, thắng làm vua thua làm giặc.

Mà lúc này, không khí tháng năm khá rực rỡ, mùi hương thoang thoảng.

Lãnh Hạ một thân bạch y rộng thùng thình, nằm ngửa trên tháp ở ngoài sân, nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng ấm áp, cánh tay trắng nõn dịu dàng vuốt bụng, có thai đã năm tháng nên bụng đã lộ khá rõ, y bào mỏng manh dán vào cơ thể, lộ ra một độ cong tròn trịa.

Lão ngoan đồng ở bên cạnh nhảy lên nhảy xuống, nói luôn mồm: “Nha đầu, ngươi có nghe không đó? Lão nhân gia muốn nói đại sự!”

Lãnh Hạ chậm rãi mở mắt, lười biếng nói: “Có nghe, đại quân Nam Hàn tập kết ở biên giới Tây Vệ, có vẻ là muốn khai chiến.”

Lão ngoan đồng bĩu môi, lẩm bẩm: “Đúng là vẫn nghe.”

Lãnh Hạ chống tay ngồi dậy, bỗng nhiên trong bụng nàng có chút động tĩnh, như thể là bị thứ gì đó đạp một cái, nhẹ nhàng, mềm mại, giống như đạp vào lòng nàng………..

Một cảm giác khác thường bỗng lan ra toàn cơ thể!

Việc này xảy ra rất đột nhiên, bình tĩnh như Lãnh Đại sát thủ cũng không khỏi bối rối……….

Vẻ mặt của nàng lập tức cứng đờ, hai mắt trợn tròn, bộ dạng này thật sự khiến lão ngoan đồng cho rằng, đây chính là Mộ Nhị giả gái!

Ông ghé sát mặt mình vào mặt Lãnh Hạ, thấy nàng ngây ngô một hồi rồi chớp chớp mắt mấy cái, khóe môi chậm rãi cong lên, dần dần biến thành một độ cong thật lớn, cười rạng rỡ và hạnh phúc………..

Lão ngoan đồng ôm đầu, đây là lần đầu tiên thấy nha đầu kia có vẻ mặt như thế, vươn tay ra khua khua trước mặt nàng, ngạc nhiên nói: “Nha đầu, có gì chơi vui sao?”

Hai tay nhẹ nhàng xoa bụng, Lãnh Hạ lắc đầu, không nói.

Nàng sẽ giữ cảm giác hạnh phúc của một người mẹ này cho riêng mình, từ từ hưởng thụ………

“Keo kiệt!” Lão ngoan đồng lầu bầu một câu rồi lập tức ném chuyện này ra sau đầu, vội vàng hỏi: “Đại quân Nam Hàn sắp tới, phải làm sao bây giờ?”

Lãnh Hạ cười yếu ớt khiêu mi, trêu tức: “Không phải là tiền bối vẫn mong thấy Tây Vệ bị diệt, báo thù cho Phù thành sao?”

“Phi!” Hắn phun phì phì trừng mắt nhìn Lãnh Hạ, chỉ vào nàng nói: “Ngươi, tiểu nha đầu này, không cần kích động ta, lão nhân gia hận hoàng thất Tây Vệ chứ không phải những người dân vô tội kia! Tuy ta đã già nhưng còn chưa hồ đồ đâu, nếu Nam Hàn đánh tới thì người thống khổ chính là dân chúng!”

Lãnh Hạ nhướn nhướn mày, nghiêm túc nhìn ông một lúc, nhìn làm ông cảm thấy mất tự nhiên, hai má phiếm hồng mới thản nhiên đi ra ngoài viện.

Lão ngoan đồng lập tức đuổi theo, vừa đi vừa ồn ào: “Nha đầu, ngươi đi đâu?”

“Cổ Mặc Trai!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện