Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Vương gia, mau đến!


trước sau

Edit: Kiri

Cổ Mặc Trai là một nơi rất phú quý ở Lương Đô, ở đó chuyên bán những bức tranh tuyệt đẹp, một bức tranh chữ ít nhất cũng phải hơn vạn lượng bạc, khách đến đó không phú thì cũng quý, nếu trên người không có hơn mười tờ ngân phiếu thì sợ rằng lúc vào cửa đã thấy lo sợ.

Lãnh Hạ thì cứ hai tay trống không mà đứng ở cửa.

Gã sai vặt ở cửa vốn thấy nàng ăn mặc bình thường, đang muốn ngăn lại, đột nhiên thấy do dự, ngừng tay.

Tiểu cô nương này rất bình tĩnh, ăn mặc như vậy còn dám nghênh ngang đứng ở đây, nếu không phải kẻ ngốc thì chính là thâm tàng bất lộ.

Gã sai vặt tự động vứt cái ý nghĩ là kẻ ngốc đi, kiên quyết tin tưởng, cô nương này chính là một người có tiền nhưng khiêm tốn!

“Cô nương trông rất lạ, chắc là tới đây lần đầu?” Gã sai vặt lập tức bước lên tiếp đón, cười tươi như hoa: “Chắc cô nương cũng biết, quy củ của Cổ Mặc Trai chúng ta?”

Lãnh Hạ nhướn nhướn mày, tỏ vẻ không biết.

Gã sai vặt xoa xoa tay, cười hì hì: “Là như vậy, khách của chúng ta đều là quan viên thương phú, để không ảnh hưởng tới khách hàng, không khiến họ cảm thấy bản thân bị hạ thấp, cho nên lúc vào cửa phải……”

Hắn nháy mắt với Lãnh Hạ, xoa xoa tay, ngươi hiểu chứ?

Lãnh Hạ hiểu, nói trắng ra là muốn nàng cho thấy tiền bạc của mình, ném ngân phiếu ra cho bọn họ nhìn, nhưng nàng vẫn luôn dưỡng thai trong phủ Tam Hoàng tử, đã một tháng không ra ngoài, hôm nay chỉ là tự nhiên muốn đến nên không mang theo bạc.

Lãnh Hạ buông tay, tỏ vẻ, không có tiền.

Gã sai vặt sửng sốt, lập tức thu hồi tươi cười, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần, một cô nương như hoa như ngọc, không ngờ lại là kẻ ngốc!

Mặt liền cau có, đuổi như đuổi ruồi: “Không có tiền? Không có tiền mà dám đến Cổ Mặc Trai ta? Đi đi… Ngao!”

Còn chưa nói hết đã biến thành tiếng gào khóc, mặt lại biến thành hoa, nhưng lần này không phải vì cười mà là vì đau.

Gã sai vặt bị đau đến không chịu nổi, luôn miệng cầu xin: “Nữ hiệp! Nữ hiệp tha mạng!”

Lãnh Hạ buông tay hắn ra, mỉm cười hỏi: “Kẻ ngốc là ta, có thể vào chứ?”

Gã sai vặt cả kinh, nuốt nước miếng một cái, gật đầu như gà mổ thóc.

Lãnh Hạ bước vào trong, liếc qua gương mặt nghi hoặc của hắn, chậm rãi nói: “Nếu lần sau muốn mắng người nên nhớ kỹ, phải nhắm mắt lại, hiện rõ lên hết rồi.”

Gã sai vặt nghe lời dạy dỗ, nhắm mắt lại.

Lãnh Hạ liếc mắt, cũng không quản hắn đang chửi mắng cái gì, nói cho cùng thì đây đều là người của Chung Ngân, mà Chung Ngân là người của Chiến Bắc Liệt, Chiến Bắc Liệt……..

Là người của nàng!

Ừm, suy cho cùng thì gã sai vặt này cũng coi như là người của nàng, đối với người của mình, từ trước đến nay nàng luôn khoan dung.

Vừa bước vào Cổ Mặc Trai, đã thấy không khí tri thức phả vào mặt, cùng với nó còn có hơi tiền.

Trong trai bố trí rất đẹp mắt, ba mặt đều có cửa khổ chạm khắc tinh tế, bốn góc tường đặt bốn chậu lan, ở giữa bày một tấm bình phong màu xanh nhạt bằng gấm, trên tường treo khá nhiều những bức tranh chữ quý báu……..

Nhìn bảng giá của mấy bức tranh, dù là nàng, cũng không khỏi tặc lưỡi.

Lãnh Hạ đảo quanh, nhìn thấy sau một cánh cửa nhỏ, có một cô nương đang pha trà, cô nương ấy cũng không biết là nàng vào bằng cách nào, chỉ nhanh nhẹn dâng trà lên.

Là trà chìm nổi trong chén nước, mùi hương ngào ngạt, nàng nhấp một ngụm rồi gật đầu khen: “Cô nương pha trà rất ngon!”

Nữ tử xấu hổ cười rồi lui xuống.

Lãnh Hạ bước đến trước một chiếc ghế, ngồi xuống, bắt đầu uống trà.

Một lát sau, nữ tử kia lại bước đến pha thêm trà, Lãnh Hạ uống trà…………

Một nén nhang sau, nữ tử lại pha thêm trà lần thứ mười cho nàng, Lãnh Hạ còn đang uống……….

Sau gần nửa canh giờ, nữ tử kia nghi hoặc thò đầu vào nhìn, Lãnh Hạ vẫn đang uống………..

Sau hơn nửa canh giờ, ánh mắt nữ tử kia nhìn nàng đã có chút cảnh giác, Lãnh Hạ vẫn ngồi ở đó uống……..

Một canh giờ sau, khi nữ tử kia nhìn Lãnh Hạ, ánh mắt đã biến thành ngưỡng mộ, rốt cuộc đây là cô nương kiểu gì, không biết xấu hổ ngồi đây uống trà của chúng ta, một ấm lại một ấm, khó nhất là, nàng……..

Không đi nhà vệ sinh!

Nữ tử lắc đầu chép chép miệng, vẻ mặt phiền muộn cảm thán một phen rồi mới mở miệng!

Nàng ấy chạy tới hậu viện, một lát sau mới chạy về, vẻ mặt nghiêm túc đứng ở cửa, nhìm chằm chằm nàng không chớp mắt, như là sợ nàng chạy mấy.

Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, cuối cùng cũng sắp tới!

Nhưng cái sắp này cũng phải đợi nửa canh giờ, lúc ấy mới nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng……….

Bước chân kia dừng lại ở trước cửa, hai ánh mắt nhìn nàng ghét bỏ, một lát sau mới cố ra vẻ tiêu sái: “Cô nương có hài lòng với nước trà của Cổ Mặc Trai chúng ta không?”

“Trà này dù không tệ, nhưng……..” Lãnh Hạ buông chén trà đã uống cả canh giờ kia xuống, nàng uống đến sắp nôn ra trà rồi, bĩu môi quay đầu lại, rất không hài lòng nói: “Ta càng hy vọng ngươi có thể ra sớm một chút.”

“Quả nhiên ý không ở trong lời!” Nam nhân mặc trường bào màu đỏ vung quạt ra, phong lưu phóng khoáng phe phẩy, trong giọng nói không tự chủ mà mang theo vài phần mị hoặc: “Bản công tử chỉ biết, không có nữ nhân nào, có thể thoát được…….”

Hắn đang nói rất đắc ý, nhưng khi thấy khuôn mặt Lãnh Hạ liền nuốt hết nửa câu còn lại vào trong, quạt trong tay lập tức rơi xuống đất, hai mắt trợn tròn, run lẩy bẩy chỉ tay vào nàng: “Vương vương vương vương………”

Lãnh Hạ mỉm cười, nhắc nhở: “Vương phi.”

Nam nhân nghẹn họng, ho khan liên tục, đôi mắt đào hoa ai oán nhìn Lãnh Hạ, đấm liên tục vào ngực để thuận khí.

Từ lúc Lãnh Hạ gả đi, Chiến Bắc Liệt đã hoài nghi nên đã sớm điều tra thân phận của nàng, đến giờ, bức tranh kia vẫn còn ở trong tay hắn, cho nên dù chưa từng gặp vẫn có thể nhận ra chỉ bằng một cái liếc mắt.

Môt lúc lâu sau hắn mới hít sâu một hơi, giọng nói vẫn tà mị như trước nhưng đã có thêm vài phần cung kính: “Thuộc hạ Chung Ngân, tham kiến Vương phi!”

Hắn đánh giá Lãnh Hạ, tuy rằng đã biết dung mạo của nàng nhưng đây cũng là lần đầu tiên gặp người thật.

Lãnh Hạ duỗi người, ngạc nhiên nói: “Nha đầu đã sớm đi vào tìm ngươi, sao giờ mới ra?”

Chung Ngân nháy mắt mấy cái, cười tươi: “Thay quần áo, chải tóc, cũng cần thời gian a! Thuộc hạ đã rất nhanh rồi đó!”

Lãnh Hạ nhìn trời, năm ám vệ của Chiến Bắc Liệt, đúng là rất đặc sắc, Chung Thương mặt than, Chung Trì nóng tính, còn có kẻ trước mắt này, tuấn mỹ mà phong tao, có thể nói là yêu nghiệt.

Hắn cúi người xuống nhặt cây quạt vừa rơi lúc này, y bào trước ngực vốn đã không kín đáo gì, nay hắn cúi xuống liền trượt đến bả vai, chờ đến lúc hắn nhặt xong, Lãnh Hạ liền đứng dậy sau nửa canh giờ ngồi ghế.

Lạch cạch!

Cây quạt vừa mới nhặt lên lại rơi xuống……….

Chung Ngân há hốc mồm, khuôn mặt tuấn mỹ như muốn nứt ra, y bào đã lệch đến vai rồi cũng không kịp chỉnh, hai mắt trợn tròn nhìn cái bụng đã nhô ra của nàng, hóa thành pho tượng.

Lãnh Hạ cười ấm áp, chỉ chỉ vào bụng, giới thiệu cho hắn: “Tiểu chủ tử của ngươi.”

Lạch cạch!

Đây là tiếng pho tượng kia bị vỡ nát, pho tượng Chung Ngân sau khi nghe được những lời này liền biến thành bột phấn.

Cục cưng của ta a!

Chung Ngân vẻ mặt táo bón nhìn chằm chằm ‘Tiểu chủ tử’, nhìn cái bụng kia, tối thiểu cũng phải bốn năm tháng rồi, bọn họ, kể cả gia đang ở Trường An, lại bị giấu diếm một cách triệt để!

Chung Ngân thân là người anh tuấn phong lưu tiêu sái lỗi lạc ngọc thụ lâm phong cao to uy mãnh tài mạo song tuyệt nhất trong năm ám vệ, đương nhiên là do hắn tự nhận, nổi giận!

Dân thường giận dữ, chỉ trời mắng đất.

Lưu manh giận dữ, quyền đấm cước đá.

Thiên tử giận dữ, dân chúng chịu tội.

Mà Chung Ngân giận dữ……….

Hắn liền ngổi xổm xuống, nhặt cây quạt vừa rơi lần nữa lên, lao tới cạnh Lãnh Hạ nhanh như chớp.

Chung đại ám vệ vừa ngồi vừa quạt liên tục, trừng mắt nhìn chằm chằm Lãnh Hạ, muốn dùng ánh mắt khiển trách này để khiến nàng áy náy hổ thẹn!

Nhưng mấy thứ áy náy hổ thẹn này, từ trước đến giờ Lãnh Hạ đều chưa từng có, dưới ánh mắt khiển trách nặng nề kia, vẫn vững như núi Thái Sơn.

Được rồi, cái này cũng cần có đẳng cấp!

Chung Ngân trừng nửa ngày xong liền từ bỏ.

Hẳn chỉnh trang lại mái tóc một chút, len lén liếc nhìn ‘Tiểu chủ tử’ nếu đúng như hắn nghĩ, Lãnh Hạ không cho Chiến Bắc Liệt biết trong khoảng thời gian lâu như thế, không lộ ra tý nào, vậy thì chắc chắn là, cố ý gạt!

Hắn có thể hiểu được nguyên nhân Lãnh Hạ gạt, đối với Tiểu Vương phi này, tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng lại quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, nhất là lần này nàng tới Tây Vệ, nhất định là để tranh đoạt ở bên này, nếu gia biết, không phải là lập tức lao sang sao!

Hắn còn nghe nói, gia ở Trường An, đố kị với Hoàng thượng và Việt Vương đến tái mặt rồi!

Trơ mắt nhìn Hoàng thượng bế tiểu Thái tử, đi bộ ở trước mặt hắn mỗi ngày………..

Chung Ngân đảo mắt nhìn quanh rồi hắng giọng một cái, thử thăm dò: “Vương phi, tin tốt như thế nếu để gia biết, nhất định sẽ mừng rỡ như điên!”

“Đúng vậy………” Lãnh Hạ gật đầu, trong ánh mắt vui mừng của hắn, chậm rãi phun ra: “Cho nên tiểu chủ tử của ngươi cho rằng, để chậm một chút rồi tự nói cho Chiến Bắc Liệt, cho hắn một kinh hỉ!”

Tiểu chủ tử cho rằng?

Tự nói?

Chung Ngân suy sụp gục đầu xuống, ai oán nhìn thoáng qua Lãnh Hạ, ý nói: Không phải như thuộc hạ nghĩ chứ?

Lãnh Hạ mỉm cười: Chính là vậy.

Khuôn mặt tuấn mỹ lập tức nhăn thành quả mướp đắng, Tiểu Vương phi cũng quá độc ác đi, lại muốn sinh tiểu chủ tử rồi mới nói cho gia……..

Trong đầu Chung Ngân nghĩ a nghĩ, đã đoán được tình cảnh gia không nỡ hỏi tội Tiểu Vương phi, tức giận chuyển sang trị tội hắn……….

Hắn run rẩy, đáng thương nói: “Vương phi, người không thể quăng ta vào hố lửa a!”

Lãnh Hạ vỗ vỗ vai hắn, cười ấm áp như gió xuân, muốn bao nhiêu ấm áp thì có bấy nhiêu ấm áp, nhưng mà nụ cười này rơi vào mắt Chung Ngân liền khiến hắn giật mình, được rồi, trên đời này, có mấy người có thể thuần phục gia nhà chúng ta, có mấy người có thể sai bảo thần y Mộ Nhị, có mấy người có thể huấn luyện được Thí Thiên đánh đâu thắng đó, có mấy người có thể dùng bảy mươi lăm đối chiến ba nghìn, thần không biết quỷ không hay đánh hạ một tòa thành, có mấy người dám to gan lớn mật bắt Hoàng đế Tây Vệ kia đi trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này?

Trừ người trước mắt này, không còn ai khác.

Chung Ngân không khỏi nhớ lại tình cảnh ngày đó Mộ Nhị đưa Hoàng đế tới, lão già kia vẫn còn nằm trong mật thất của Cổ Mặc Trai, mà bên ngoài lại vì chuyện này mà chấn động đến lật trời, cục diện như bị một cánh tay vô hình khuấy đến long trời lở đất, mà chủ nhân của cánh tay kia vẫn vô thanh vô tức ẩn ở chỗ tối, ở trong Cổ Mặc Trai này cười khanh khách, tính toán lừa đảo người đáng thương nào đó ở Trường An.

Chung Ngân hắn, phục rồi!

Chung Ngân thầm rơi lệ thương xót cho người nào đó, cắn răng giậm chân một cái, quyết định bỏ gian tà theo chính nghĩa, Tiểu Vương phi, nữ nhân như vậy………

Không dám, cũng không thể trêu vào a!

Lãnh Hạ rất hài lòng, trẻ nhỏ dễ dạy!

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập!

Gã sai vặt lúc nãy tiến vào, đầu tiên là khiếp sợ nhìn Lãnh Hạ rồi mới bẩm báo
với Chung Ngân: “Lão bản, cháu ngoại của cậu của em trai của ông nội của dì ba của ngài tới.”

Lãnh Hạ chớp chớp mắt, đang suy nghĩ mối quan hệ này, Chung Ngân vỗ gáy một cái nói: “Mang ra hậu viện đi.”

Gã sai vặt vừa lẩm bẩm ‘Thân thích của lão bản nhiều thật’ vừa lui ra ngoài.

Lãnh Hạ đang suy nghĩ thì thấy Chung Ngân oán niệm nhìn mình, khó hiểu nhướn nhướn mày.

Nàng không biết rằng, trong một tháng này, hầu như ngày nào cũng có một hai nhóm người đi tới Cổ Mặc Trai, dùng các loại thân thích để tới, lúc đầu mới chỉ là biểu huynh đường đệ, đến giờ đã thành loại quan hệ cực kỳ xa xôi vô nghĩa.

Nhìn cái quan hệ kia xem, rất vớ vẩn a!

Thấy Lãnh Hạ có vẻ khó hiểu, Chung Ngân nghiến nghiến răng, dùng khẩu hình miệng nói cho nàng: Thí Thiên.

Lãnh Hạ chớp chớp mắt mấy cái, bật cười.

Từ trước lúc nàng bị Trịnh lão đại bắt đi, đã hiểu được âm mưu, nên để lại cho Thí Thiên tin tức mình sẽ đến Lương Đô, bảo bọn họ cải trang rồi xé lẻ ra lẻn vào thành, chắc là nhận được tin từ Chiến Bắc Liệt nên tụ họp ở đây.

Nàng đi theo Chung Ngân đến hậu viện, ôn chuyện một lúc với họ, bây giờ đã có khoảng ba trăm người, những người còn lại đang ở ngoài thành, dù sao bọn họ cũng đã bị hạ lệnh, trọn đời không được quay về Tây Vệ.

Thấy Lãnh Hạ không ngại, bọn họ cũng yên tâm, nhất là bọn họ đều biết, lần này chính là thời cơ báo thù cho Thái tử.

Căn dặn họ một chút chuyện rồi sắp xếp vài thứ, lão ngoan đồng cũng đến vừa lúc.

Hai người được Chung Ngân dẫn đường tới mật thất Cổ Mặc Trai.

Thạch thất này nối liền với phòng hắn, ở bên trong tối đen không hề có ánh sáng, phải thắp đèn lên mới có thể nhìn rõ xung quanh, ở giữa là một phòng họp, đặt một chiếc bàn dài, bên cạnh có hai phòng, một là phòng thẩm vấn, treo đầy các loại hình cụ, một là phòng mà Vệ vương đang nằm.

Lão ngoan đồng sờ trái sờ phải, móc ra một đống bình sứ, ngửi ngửi một hồi rồi nháy nháy mắt: “Quên mất là cái nào rồi, đổ hết vào đi!”

Lãnh Hạ khoanh tay nhìn, cũng không ngăn cản, nhàn nhạt hỏi: “Lúc trước sao tiền bối lại cứu lão ta?”

Ông đổ từ trong bình ra mười viên thuốc đủ các màu, bóp miệng Vệ vương ra rồi nhét thuốc vào, bĩu môi nói: “Lão già này không thể chết thoải mái như thế được! Lão nhân gia còn muốn cho hắn tận mắt chứng kiến, con cái hắn huynh đệ tương tàn, giết huynh giết cha, náo loạn hoàng thất Tây Vệ đến long trời lở đất!”

Ông túm lấy đầu Vệ vương, vỗ vào gáy lão ta để thuốc trôi xuống, rồi buông tay ra, đầu Vệ vương liền đập xuống đất.

Lão ngoan đồng liền nhảy về bên cạnh Lãnh Hạ, cười híp mắt nói: “Đáng tiếc, lão nhân gia cứu hắn lại thấy khó chịu. Nên lại hạ độc!”

Lãnh Hạ mỉm cười, đây chính là phong cách của ông.

Đang nói chuyện thì Vệ vương thống khổ rên rỉ một tiếng, tỉnh dậy.

Hắn khó khăn chuyển động cổ, nhìn xung quanh một chút, lúc đảo qua Chung Ngân và lão ngoan đồng thì có chút mê man, cuối cùng dừng lại trên mặt Lãnh Hạ, tỉ mỉ quan sát hồi lâu mới hô lên: “An Bình!”

Lãnh Hạ nhếch môi trào phúng, cha ruột của Mộ Dung Lãnh Hạ có khi ngay cả con gái mình cũng không nhận ra, nếu không phải dung mạo hai người giống nhau đến bảy tám phần, chỉ sợ ông ta cũng không biết, ở trong trí nhớ của Mộ Dung Lãnh Hạ, người này chưa từng nhìn nàng ấy lấy một lần, dù có bị huynh đệ tỷ muội khi dễ, bị nô tỳ phỉ nhổ.

Có lẽ sự ấm áp duy nhất của Mộ Dung Lãnh Hạ ở Tây Vệ chỉ có mỗi vị Thái tử đã chết kia, chỉ có người ấy mới âm thầm chăm sóc……….

“Đây là đâu? Sao trẫm lại ở đây?” Vệ vương giận dữ muốn ngồi dậy nhưng không được, lập tức ngã xuống giường, la hét ầm ĩ: “Các ngươi thật to gan!”

Chung Ngân ghét bỏ ngoáy ngoáy tai, phe phẩy cây quạt tà mị nói: “Vương phi, ta ra ngoài trước.”

Đợi hắn tiêu sái lỗi lạc đi xong, Vệ vương mới hiểu ra, nổi giận nói: “Ngươi vì Đại Tần Chiến thần kia nên bắt Trẫm? Đồ tiện phụ không biết xấu hổ, vì một nam nhân mà đối phó với cha ruột của ngươi! Trước kia Trẫm không giết ngươi mà cho ngươi ở lãnh cung, đã không biết cảm ơn lại lòng lang dạ sói…. cấu kết với những tặc tử……….”

Lão ta càng nói càng khàn giọng, giọng điệu thay đổi liên tục, cuối cùng im bặt!

Lão ta hoảng sợ há hốc miệng ra, mắng chửi liên mồm nhưng lại không phát ra tiếng chút nào.

Lãnh Hạ khiêu mi, chắc là tác dụng của một trong số những viên thuốc kia của lão ngoan đồng.

Nàng chậm rãi đi tới trước giường, nhìn Vệ vương cong môi nói: “Ngươi đã ngủ bốn tháng rồi.”

Vệ vương cả kinh, lại thấy nàng chỉ chậm rãi cười, nói một hồi: “Bốn tháng trước, Vệ vương đột nhiên lâm trọng bệnh, giao quyền cho Tam Hoàng tử Mộ Dung Triết, ba tháng trước, Vệ vương bệnh tình nguy kịch, Tứ Hoàng tử thao túng triều đình, hai tháng trước, thần y Mộ Nhị đến nói là trị được bệnh, Tam Hoàng tử Tứ Hoàng tử Lục hoàng tử thậm chí Đại Công chúa đều tranh ngôi vị hoàng đế, một tháng trước, Vệ vương biến mất, đến giờ, triều đình đã thành cảnh còn người mấy, triều thần của ngươi kẻ chết người thương, đại quân của ngươi đại bại, phi tử của ngươi bị bắt gian tại giường, Ngũ hoàng tử của ngươi mưu triều soán vị, hoàng hậu của ngươi trộm ngọc tỷ…….”

Vệ vương càng nghe sắc mặt càng tái nhợt, cả người run rẩy.

“Nội loạn còn chưa giải quyết, kẻ thù bên ngoài đã muốn xâm lăng, à, đại quân Nam Hàn đã sắp đánh đến nơi rồi!” Lãnh Hạ lành lạnh nói xong, lau vết máu trên khóe miệng lão, vỗ vỗ mặt rồi băng lãnh nói: “Cảm giác bị cô lập hoàn toàn thế nào?”

Vệ vương lắc đầu không ngừng, đột nhiên trước mắt tối sầm, phun ra một búng máu.

Lãnh Hạ cười lạnh một tiếng: “Không tin? Không sao, ngươi sẽ có cơ hội được thấy tận mắt! Nhìn xem thê tử, nhi tử của ngươi đang làm gì, nhìn xem cuối cùng Tây Vệ này sẽ rơi vào…….. trong tay kẻ lòng lang dạ sói như ta!”

Lão ta thở hổn hển, há miệng như muốn nói gì đó nhưng không thể, nhất là cảm giác hối hận nuôi ong tay áo này như đang đốt cháy toàn thân.

Lãnh Hạ lạnh lùng nhìn, rồi ghét sát vào tai lão ta, lặng lẽ nói: “Suýt thì quên, bản đồ bảo tàng ngươi tìm mười bảy năm, ở trong tay ta.”

Vừa dứt lời, Vệ vương đã trợn trắng mắt, ôm ngực, hôn mê bất tỉnh.

Nàng lạnh lùng cười, nàng hiểu rất rõ cảm giác lúc này của Vệ vương, thứ mình tìm suốt mười bảy năm, tâm tâm niệm niệm đến nằm mơ cũng muốn có, lại luôn ở bên cạnh, ở trong tay của phế vật mà đến nhìn lão ta cũng ngại nhìn, đặc biệt là phế vật này, lại trở thành ác mộng lớn nhất của lão sau này!

Lãnh Hạ xoay người, liền thấy lão ngoan đồng vẻ mặt phức tạp khó hiểu.

Lãnh Hạ vốn muốn để Mộ Nhị cứu tỉnh Vệ vương, đương nhiên là vì có chút chuyện xưa muốn biết, nhưng sau đó đại khái thì lão ngoan đồng cũng đã nói hết rồi, thật ra người này sống hay chết cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng lão ngoan đồng cũng nói vài lời đúng đắn.

Nhận lấy ký ức của Mộ Dung Lãnh Hạ, chiếm lấy thân thể của nàng ấy, cũng phải gánh vách trách nhiệm của Mộ Dung Lãnh Hạ!

Lão ngoan đồng nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu rồi mới vui mừng gật đầu.

Lãnh Hạ nhún nhún vai, thản nhiên nói: “Tối thiểu, thù này, ta nên báo.”

Hai người rời khỏi thạch thất, Chung Ngân còn đang chờ ở bên ngoài.

Lãnh Hạ ngoắc ngoắc tay, nói thầm với hắn vài câu, rồi lấy một bản vẽ ra đập vào ngực hắn.

Chung Ngân trợn trừng mắt, nuốt vào một ngụm nước miếng, run rẩy mở bản vẽ kia ra……..

Khóe miệng co giật, mí mắt kinh hoàng, ngay cả mái tóc sau lưng cũng đều run rẩy.

Cừ thật, vốn cứ nghĩ lén bắt cóc lão Hoàng đế ra khỏi cung đã đủ bưu hãn rồi, nhưng đến giờ hắn mới biết được…….

Không có bưu hãn nhất, chỉ có càng bưu hãn!

Hắn cực kỳ phiền muộn thở dài, nhét tờ giấy kia vào ngực, nghiêm túc gật đầu.

Đợi đến lúc Lãnh Hạ đã rời đi, Chung Ngân làm xong mọi chuyện nàng căn dặn mới về phòng thở ngắn than dài.

Hôm nay đúng là bị đả kích liên tục a, nhất là bụng của Tiểu Vương phi, tiểu chủ tử năm tháng a!

Hắn lấy một bông hoa ra, vừa ngắt cánh hoa vừa lẩm bẩm: “Nói, không nói, nói, không nói………..”

Đột nhiên, hai mắt sáng rực lên, Tiểu Vương phi chỉ nói là không thể nói chuyện có tiểu chủ tử cho gia, vậy thì………..

Chung Ngân ném đóa hoa còn có một nửa cánh lại, lao đến bàn, cầm bút lên, múa bút thành văn.

Một lát sau, hắn nhìn tờ giấy trên bàn, trong đầu đột nhiên hiện ra nụ cười ấm áp của Tiểu Vương phi, nhất thời run lên, sợ sệt vo tờ giấy lại, ném ra đằng sau.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện