A ha, được trả công sao? Ban đầu Mạc Tử Quân nói những lời này thì cô đã chẳng phải tốn nhiều nước bọt như vậy.
Đình Hạ bước đến gần hắn, hỏi:
“Mạc tổng muốn phục vụ như thế nào?”
“Ngồi xuống đi.” Hắn kéo cái ghế bên cạnh mình ra.
Mạc Tử Quân nhìn qua một lượt thức ăn trên bàn, rồi gắp một miếng thịt bò xào cho vào miệng, quả nhiên mùi vị vẫn thơm ngon như cũ.
Nhưng đến khi hắn nhìn sang tô canh gà, lập tức chau mày không hài lòng.
“Mau gắp ra đi.”
“Gắp cái gì?” Cô hỏi ngược lại hắn.
Mạc Tử Quân thở hắt, chọc đũa vào trong tô súp, lấy ra một trái bắp non, giơ lên trước mặt Đình Hạ:
“Cô thừa biết tôi không thích ăn thứ này, còn cố cho vào?”
Đây là cố tình trêu tức Mạc Tử Quân, bởi vì hắn nhớ trước kia đã có lần hắn từng hất đổ bàn ăn chỉ vì Đình Hạ nấu món bắp non xào nấm.
Vậy mà cô lại không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng gắp hết thứ kia cho vào bát cơm của mình.
“Xong rồi đấy.
Sau này anh không ăn được thứ gì thì ghi chú lại, chứ tôi làm sao biết được.
Thật buồn cười!” Đình Hạ buông lời châm chọc.
Cô cúi đầu chuyên tâm ăn uống.
Mạc Tử Quân nắm chặt đôi đũa trong tay, đang ăn mất ngon hẳn.
Hắn cứ nhìn chằm chằm cô như soi mói, cũng khiến Đình Hạ không được thoải mái.
“Mạc tổng, anh cần thứ gì? Hay là đang mắc nghẹn? Để tôi đi lấy nước cho anh nhé!”
Đình Hạ đưa ra một loạt đề xuất dành cho hắn.
Mạc Tử Quân nghiến răng nghiến lợi, kéo mạnh cô ngã nhào vào ngực mình.
Cánh tay săn chắc ghì chặt bả vai người phụ nữ này, còn dùng lực siết mạnh.
Trong lòng cô hơi nháo loạn, mơ hồ về hành động bất ngờ của người đàn ông này.
Lẽ nào mới vài ba câu nói đã khiến Mạc Tử Quân tức giận như vậy?
Hắn đem hết đống bắp non trong bát cô, bỏ vào miệng mình nhai ngấu nghiến.
Đình Hạ kinh hãi mở to mắt, tưởng chừng Mạc Tử Quân giận quá đến độ phát khùng rồi, ai ngờ hắn ập đến hôn cô, đưa lưỡi cạy hàm răng trắng muốt, nhét hết thức ăn trong miệng mình vào miệng cô gái nhỏ.
Đình Hạ suýt chút bị nghẹn, muốn nhả hết ra nhưng bị Mạc Tử Quân trừng mắt hăm dọa:
“Nuốt hết xuống!”
Cô khổ sở tiêu hóa hết số thức ăn trong khoang miệng.
Bởi vì nhai vội nên tốn khá nhiều sức, Đình Hạ ôm ngực thở hổn hển, căm hận người đàn ông này.
“Tôi rất ghét ăn trái bắp non.
Sau này cô liệu mà nhớ cho kỹ!”
Mạc Tử Quân đạp ghế, trở về phòng làm việc.
Đình Hạ ngồi ăn thêm một chút, rồi dọn dẹp.
Vali cô để ngay góc cạnh tủ đựng giày dép, vẫn chưa mở ra.
Rửa bát xong, Đình Hạ kéo nó vào trong phòng ngủ, sắp xếp một chút.
Cạch!
Mạc Tử Quân đẩy cửa vào trong phòng, động tác của Đình Hạ lập tức dừng lại.
Cô liếc nhìn chiếc hộp gỗ đặt trên giường, nhẹ nhàng kéo tấm chăn bên cạnh để che đi.
“Cứ để đó! Ngày mai tôi sẽ kêu người đặt thêm tủ quần áo.”
Suýt chút