Đình Hạ chớp nhẹ mi mắt, thức dậy trong cơn đau ê ẩm.
Cả tối hôm qua Mạc Tử Quân điên cuồng chiếm đoạt thân xác của cô, vật lộn từ trên giường đến ghế sofa, bất cứ chỗ nào vừa ý, hắn đều có thể thử.
Đình Hạ thở dài thườn thượt, tự tính toán xem bản thân còn phải dây dưa với hắn thêm bao lâu nữa.
Cô nằm thêm một lúc, rồi mới quyết định rời khỏi giường.
Nào ngờ còn chưa kịp ngồi dậy, Đình Hạ đã bị Mạc Tử Quân kéo lại.
Người đàn ông kia khẽ nhíu mày, hai mắt còn chưa mở to, bàn tay đã mò mẫm khắp cơ thể Đình Hạ.
Mấy đầu ngón tay của Mạc Tử Quân dừng lại trên bầu ngực căng tròn, vẽ một đường bán nguyệt rồi kẹp chặt nụ hoa ửng hồng, day mạnh.
Cô hất tay hắn ra, lập tức xoay người kéo chăn che kín cơ thể.
Mạc Tử Quân càng thêm ngang ngược, dứt khoát vén chăn, há to miệng ngoạm lấy một bên ngực của Đình Hạ.
Đầu lưỡi linh hoạt chuyển sang bên ngực còn lại, không ngừng cắn mút, cho đến khi chúng sưng đỏ, người đàn ông kia mới chịu nhả ra.
“Khốn kiếp! Buông tôi ra…”
Đình Hạ đau đớn đến mức rên rỉ thành tiếng, miệng không ngừng chửi rủa hắn.
Bàn tay của Mạc Tử Quân đang đặt bên eo cô, trượt dần lên chiếc bụng phẳng.
“Vết sẹo này từ đâu mà có?”
Hắn nheo mắt, quan sát một vệt mờ, dài trên bụng Đình Hạ.
Bởi vì lần trước có men say trong người, hắn đã không để ý nhiều đến vết sẹo này.
Gương mặt Đình Hạ tái đi vì câu hỏi của hắn.
Hốc mắt cô cay xè, nỗi đau mất con ùa về, chân thật như vừa diễn ra trong phút chốc.
Cô chống tay ngồi dậy, giọng nói trở nên lạnh tanh:
“Không liên quan đến anh.”
Đình Hạ rời khỏi giường, ôm bộ quần áo bị vứt vương vãi dưới sàn, đi vào trong phòng tắm.
Mạc Tử Quân ngồi tựa lưng vào thành giường, đăm chiêu suy nghĩ.
Khoảng thời gian sau khi ly hôn, rốt cuộc cô đã gặp chuyện gì? Nhớ trước kia khi hai người còn là vợ chồng, Mạc Tử Quân từng thấy Đình Hạ thay đồ nhưng không hề thấy vết sẹo đó.
Đình Hạ ra ngoài, chẳng thèm ngó ngàng đến hắn mà đi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.
Cô biết một lát nữa Mạc Tử Quân sẽ đi làm, nên chỉ rán trứng, thái thịt, cà chua và rau xà lách để làm bánh mì sandwich.
“Sơ sài vậy thôi, hửm?”
“Ừ.
Không muốn ăn thì thôi.” Đình Hạ học theo hắn, trả lời cộc lốc.
Mạc Tử Quân đang vội, nên không có thời gian đôi co với cô.
Ăn sáng xong hắn liền đi thay quần áo, chuẩn bị đến Mạc thị làm việc.
Hắn đi rồi, Đình Hạ mới thoải mái ngồi ngoài phòng khách xem tivi được một lúc.
Nói là thoải mái vì không phải nhìn thấy Mạc Tử Quân, nhưng cô vẫn rất khó chịu vì camera gắn trên tường cứ chỉa vào phía mình.
Đình Hạ buồn bực đi vào trong phòng ngủ, ít nhất ở đây mới không có cảm giác bị người khác giám sát.
Cô chợt nhớ đến nhà thiết kế nổi tiếng mà Tiết San giới thiệu, bèn lấy điện thoại gọi cho người kia.
“Xin chào, tôi là Đình Hạ.
Xin hỏi anh có phải là nhà thiết kế W.Eric không ạ?”
“Phải, là