Editor: Meow
Trần Ngọc không chỉ là thao tác viên chiến hạm cấp A, mà còn từng lấy một địch trăm trong Cuộc chiến Hắc yểm, vinh quang xuất ngũ.
"Trần...!Trần hội trưởng? Anh là Trần Ngọc Trần hội trưởng sao?" Hạ Hành trợn to mắt, thậm chí còn cảm thấy thật may mắn khi gặp được thần tượng,"Em siêu cấp sùng bài anh! Anh là pháo thủ giỏi nhất! Bắn tỉa siêu lợi hại!"
"Cảm ơn."
"Là cấp bậc sách giáo khoa!" Hạ Hành tròn mắt nhìn Trần Ngọc.
Trần Ngọc vươn tay, xoa đầu hắn, nhìn vào mắt hắn nói: "Lát nữa tỉ thí phải cẩn thận.
Đối thủ của cậu rất mạnh."
Hạ Hành cảm giác đối phương xem như trẻ con mà đối đãi.
Đương nhiên, vốn là Trần Ngọc hơn hắn mấy tuổi.
"Người kia còn lợi hại hơn Trần hội trưởng sao?" Hạ Hành liếc qua Hà Hoan.
Trần Ngọc năm đó thao tác tay pháo thủ, được Hạ Hành tôn sùng thành thánh đó!
Trần Ngọc chỉ nói: "Thiên ngoại hữu thiên."
Hạ Hành nhìn phía Hà Hoan, một lần nữa thầm suy đoán thân phận y.
Người này rất có tiền, mở cả một câu lạc bộ phi hạm, giờ ngay cả hội trưởng Trần Ngọc cũng tự mình tới cổ vũ.
"Nhưng mà, sao ngài lại đến một câu lạc bộ phi hạm mới thành lập?" Mắt Hạ Hành viết đầy nghi hoặc, nhìn ba người Hà Hoan.
Có lời thì nói, có vấn đề liên hỏi, tốt hơn nhiều so với giấu trong lòng nghĩ vớ nghĩ vẩn, đã thế còn ngủ không yên giấc mà lãng phí thời gian đi phỏng đoán.
Người tên Chu Hồng kia vui vẻ nói: "Nghe thấy chưa! Nghe thấy chưa! Nhóc này đúng thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy.
Tôi thích!"
Hắn nhìn lão Cố cùng Hà Hoan, huỵch toẹt luôn: "Để xem tí nữa hai người làm sao kết thúc."
Nghe hắn nói như vậy, Hạ Hành cảnh giác: "Rốt cuộc các anh đã bày trò gì? Còn lo lắng kết thúc như thể nào?"
Hạ Hành không nhìn Hà Hoan, mà quay về phía Trần Ngọc.
Trong lòng hắn, Trần Ngọc là người đánh tin tưởng nhất.
Trần Ngọc đến trước mặt Hạ Hành, nhẹ giọng nói: "Hôm nay tôi đến đây, cũng có liên quan đến việc thi đấu phi hạm cùng Triệu Như Tùng kia.
Tình huống cụ thể, chờ lát nữa cậu tỉ thí xong sẽ nói cụ thể, được không?".
Đam Mỹ Hay
Trần Ngọc thuộc loại hình nghiêm túc ít nói, nhưng câu "được không" vô cùng ôn hòa, hơn nữa còn làm Hạ Hành cảm thấy mình được tôn trọng.
"Được, em tin anh." Hạ Hành gật đầu.
Tác phong nói một không hai của Trần Ngọc vô cùng nổi danh ở giới thi đấu phi hạm.
Hạ Hành đang nhìn Trần Ngọc, không ngờ bị người bất thình lình vỗ một cái sau gáy.
Là Hà Hoan.
"Gì vậy?" Hạ Hành khó chịu ngả đầu về phía trước.
"Đi thôi, bạn nhỏ."
"Bạn nhỏ? Thua anh đừng có khóc."
Hạ Hành hừ lạnh một tiếng, theo Hà Hoan đến khoang mô phỏng, phía sau truyền đến tiếng bàn luận của những người khác.
Hình như Chu Hồng ghé vào tai Trần Ngọc, hạ thấp giọng, nhưng rõ ràng là cố ý để Hạ Hành nghe thấy: "Tôi cảm thấy khi tỉ thí kết thúc, ánh mắt sùng bái của nhãi con kia sẽ dành cho Hà Hoan."
Trần Ngọc còn rất cho hắn mặt mũi, không tiếp lời.
Hạ Hành đen mặt, tôi mà chuyển ánh mắt sùng bái qua Hà Hoan? Người tên Chu Hồng này, thật là đủ lắm rồi.
Chờ ta đây xử lý xong Hà Hoan, có tin không kế tiếp đến phiên ngươi?
Giờ ông chỉ sùng bái Ngọc ca, và sẽ mãi mãi một trăm năm không đổi!
Cố Hoài hừ nhẹ một tiếng: "Sao tôi lại cảm thấy sau trên tỉ thí này, nhãi con không xem Hà Hoan thành kẻ thù không đội trời chung là đã cảm tạ trời đất rồi."
Hạ Hành thầm nghĩ, được tôi đây xem là kẻ địch thì vẫn phải có bản lĩnh.
Không phải mèo nào chó nào cũng có thể kết thù.
Vừa mở cửa khoang mô phỏng, quang não trên cổ tay Hạ Hành rung lên, biểu thị hắn vừa được thêm vào nhóm chat nhỏ.
Trong nhóm tính cả Hạ Hành tổng cộng có bốn người.
Hắn nhíu nhíu mày, làm gì đây?
A Hồng đệ nhất thiên hạ: [Chỉ xem như này thật nhàm chán.
Các anh em! Bằng không như vậy, chúng ta cá cược đi.]
Lão Cố: [Cược gì?]
A Hồng đệ nhất thiên hạ: [Đánh cược trong vòng mấy phút bạn nhỏ Hạ Hành sẽ bị Hà Tà KO?]
Hạ Hành ngừng một chút, mấy người này đang làm trò gì vậy? Đã cược tôi thua, sao còn kéo tôi vào nhóm làm chi?
Cái "A Hồng đệ nhất thiên hạ" này chắc là Chu Hồng kia nhỉ? Có phải hắn không tin ông có gan kẹp đầu hắn vào cửa đúng không?
Trần Ngọc: [Tỉ lệ cược tính thế nào?]
A Hồng đệ nhất thiên hạ: [Ai za, Ngọc ca được đó nha.
Bình thường cứ âm thầm, giờ vừa đến đã bắt kịp tiết tấu?]
A Hồng đệ nhất thiên hạ: [Trong vòng 1 phút đã thua, tỉ lệ 1:1.
2 phút thua, tỉ lệ 1:2.
3 phút là 1:3.
Đến đến đến cược đi cược đi!]
Lão Cố: [Chúng ta bị Hà Hoan đùa giỡn nhiều năm như vậy, còn không rõ năng lực y sao? Hạ Hành còn quá trẻ...!Tôi cược trong vòng 1 phút đã thua.]
A Hồng đệ nhất thiên hạ: [Cũng bởi vì bị đùa giỡn nhiều năm, nên mới mong đợi có người có thể thu phục y! Tôi cược trong vòng 2 phút sẽ thua! Dù sao cũng là tuyển thủ cầm giải vô địch khu Đông!]
Hạ Hành vừa khởi động hệ thống giả lập, vừa nhìn đám người người líu ríu trong nhóm chat.
Nếu các người bị Hà Hoan đùa giỡn nhiều năm, sao còn thí điên thí điên* mà theo y, các người bị cuồng ngược à!
*đánh rắm (từ này mình chả biết thay sao nên để vậy)
Trần Ngọc: [Vậy tôi cược 3 phút đi.
Theo tính cách Hà Hoan chắc sẽ chơi trò mèo vờn chuột, bắt thả, rồi thả bắt, chọc người tức hộc máu.]
Hạ Hành nhìn tin nhắn Trần Ngọc, cả người không ổn.
Ngọc ca cũng không tin hắn có thể thắng sao?
A Hồng đệ nhất thiên hạ: [Ôi! Tự nhiên cảm thấy Ngọc ca nói thật có lý! Giờ đổi kịp hông? Thật đau lòng, cảm thấy tiền sắp bay khỏi túi.]
Lão Cố: [Gửi cậu một ánh mắt cảnh cáo.
Đã cược không đổi, có chơi có chịu.]
Hạ Hành cắn răng, trong lòng phừng lên ngọn đuốc, còn bị mấy người này kích cho cháy thêm.
Mà nhóm nhỏ kia vẫn tiếp tục nhảy nhót.
A Hồng đệ nhất thiên hạ: [Tiểu Hạ Hành, nhóc xem tin nhắn nãy giờ đúng không? Tức giận không? Có