Editor: Meow
Cố Hoài hừ lạnh một tiếng: "Anh hỏi Chu Hồng đi, tôi không muốn giải thích."
Chu Hồng đến trước mặt Trần Ngọc, một tay nắm thành đấm vào lòng bàn tay khác.
"Ngọc ca, nhìn hiểu chưa?"
Trần Ngọc trầm mặc hai giây, mới mở miệng nói: "Hà Hoan dùng phần đuôi khiên năng lượng va vào phần sau hệ thống làm lạnh của Hạ Hành..."
Anh ho khan một tiếng.
"Hà Hoan này...!đúng là ngày càng thiếu đánh."
"Chúng ta đã không hi vọng có người có thể giáo huấn hắn.
Cái chúng ta mong là, có một ngày y yêu mà không được, hỏi trời không thấu đất chẳng hay, người kia cũng không đáp lại y.
Đây là flag mà tôi lập cho y." Thanh âm Chu Hồng đầy u oán.
Chu Hồng còn nói: "Ôi...!Đột nhiên cảm giác có người vô cùng muốn đấm Hà Hoan."
"Vậy chúng ta mau chặn y lại."
Hạ Hành nghiêng đầu, nghĩ hồi lâu.
Hà Hoan chỉ liên tục va vào mình, sao bạn y lại nói y bắt nạt mình?
Đến giờ Hạ Hành vẫn cảm thấy, mình thua thì không nên đổ người ta bắt nạt.
Mà Chu Hồng vừa làm gì? Quả đấm đập vào lòng bàn tay?
Chết tiệt! Chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy đó!
Hạ Hành giận dữ lao xuống, nghiến răng nghiến lợi, mặt nhỏ cũng giận sắp nổ tung.
"Hà Hoan! Lăn ra đây cho ông! Ông đây giết chết mi!"
"Hạ Hành! Chớ xúc động!" Trần Ngọc kéo hắn lại.
Nhưng Hạ Hành đã tức đến đỏ mắt.
Chu Hồng cũng xông lên, kéo Trần Ngọc đang muốn khuyên can lại: "Ngọc ca, đừng đi! Cứ để cho Hạ Hành đánh Hà Hoan đi! Chúng ta đã sớm muốn thấy y bị đánh rồi!"
Thanh âm Trần Ngọc vang bên tai Hạ Hành: "Cậu đánh không lại y, còn muốn để Hạ Hành bị y bắt nạt luôn sao?"
Chu Hồng kịp phản ứng, thêm Cố Hoài, ba người cùng tiến lên, đè Hạ Hành lại.
"Anh em! Anh em! Đánh với y không đáng đâu! Đến lúc đó bị đè lên đất khóa thập tự, dù nhóc cậu có chịu thua, cũng không hòa hoãn được đâu!"
Hạ Hành vừa nghe, lửa giận càng cháy dữ dội hơn: "Ai muốn giảng hòa với y! Ông muốn hắn chết! Muốn hắn chếttttt!"
"Lão đệ bớt giận! Tên kia vô liêm sỉ vậy đó! Chúng ta đây đều là người đứng đắn, nhìn tên vô liêm sỉ kia mà không tức giận sao?" Cố Hoài cũng ra sức dỗ hắn.
Trần Ngọc há miệng, Hạ Hành vừa nhìn biểu tình anh, đã biết anh muốn nói là "Cậu đánh không lại Hà Hoan đâu."
"Như vậy mà còn nhịn được thì có gì không nhịn được chứ!"
Một khoang mô phỏng khác mở ra, Hà Hoan mỉm cười, chậm rãi bước xuống.
Biểu tình y thoải mái vui vẻ khi vừa thắng, một chút cũng không cảm thấy mình xấu xa, nhàn nhã mở một chai nước ngọt.
"Nhóc con, cậu thua.
Nhớ kỹ khế ước bán thân." Hà Hoan nói.
"Ký con khỉ! Ký cái đầu anh ấy!"
"Gì mà khế ước bán thân.
Cậu có thể ngậm miệng ngọc lại không? Là hợp đồng thuê mướn, hợp đồng đó." Cố Hoài gắng cứu vãn lại đề tài.
"Mẹ nó, tiểu Hạ Hành ăn gì lớn lên, sao khỏe như vậy! Hay là tôi già rồi." Chu Hồng la hét.
"Không không không, là chúng ta không ngăn được lửa giận bùng phát của hắn với Hà Hoan."
Nhưng Hà Hoan còn ngồi trên ghế, vắt chéo chân, chậm rì rì thêm dầu vào lửa: "Không phải khế ước bán thân, chẳng lẽ là giấy đăng kí kết hôn? Vậy thì tôi không ý kiến gì, tiểu quỷ này dáng dấp không tệ.
Vai ra vai, eo ra eo..."
"Tôi giết anhhhh."
Hạ Hành gào thét, Chu Hồng cùng lão Cố cũng gầm lên: "Hà Hoan chết tiệt! Im dùm đi!"
"Giết tôi là không thể nào.
Hay chúng ta so một trận nữa đi."
Hà Hoan thả chai nước xuống, hai tay đặt lên đầu gối, người nghiêng về trước, nhìn Hạ Hành đang bị Chu Hồng cùng Cố Hoài đè trên đất, nở nụ cười.
Nụ cười lộ rõ sự khiêu khích.
"So thì so! Nếu ông thắng, mi ngồi im đó chờ chết cho ông!" Hạ Hành hét.
Trần Ngọc che mắt, Chu Hồng nhìn đau đớn, Cố Hoài lòng thầm rơi lệ.
"Cậu đáp ứng y làm gì!" Chu Hồng thấp giọng nói.
"Tôi mới không sợ, cùng lắm là chết!" Hạ Hành lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị người dùng phi hạm trêu đùa.
Hà Hoan đứng lên, đi đến ngồi xuống trước mặt hắn, vươn ngón tay câu lấy cằm Hạ Hành.
"Thua, tôi không muốn mạng cậu.
Cậu cùng tôi...!Vậy là đủ."
Hà Hoan nắm tay trái đập lên bàn tay phải mấy cái.
"Gì?" Hạ Hành nghiêng đầu.
"Chính là, cho tôi đi cửa sau của cậu đó."
Hà Hoan híp mắt cười, như hồ ly thành tinh.
Hai giây yên tĩnh, Hạ Hành lần nữa bùng nổ.
"Aaaaa buông tôi ra! Buông tôi ra!"
Hà Hoan không để ý tới hắn, trực tiếp vào khoang mô phỏng.
Chu Hồng không nhịn được nói: "Hà Hoan tên này thường không kiêng kị gì, mà vừa nãy cũng hơi quá đáng đó."
"Hạ Hành này, tôi nói nghe...!Y chỉ đùa thôi, không phải thật, cậu chớ tin." Cố Hoài nghiêm túc nói.
Trần Ngọc cũng gia nhập hàng ngũ du thuyết: "Hà Hoan kia sống vì mục đích tức chết người.
Chính là cái loại các ngươi muốn ta chết, nhưng ta vẫn cứ nhởn nhơ đó...!Cậu hiểu không?"
Hạ Hành ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Buông tôi ra."
"Chúng ta làm sao bây giờ? Buông tay sao?"
Chu Hồng cùng Cố Hoài đều nhìn về phía Trần Ngọc.
Trần Ngọc thở dài: "Buông đi.
Các cậu còn có thể giữ hắn cả đời sao?"
Cố Hoài nói bên tai Hạ Hành: "Em trai à, một lần ngã một lần khôn, lần sau đừng kích động như vậy."
Chu Hồng cũng an ủi nói: "Đi cửa sau kia, cũng có thể hiểu theo ý là y muốn tặng đại lễ cho cậu.
Tỷ như phòng xe gái đẹp!"
Hạ Hành hít thở sâu mấy lần, miễn cưỡng ép lửa giận xuống.
"Buông tôi ra đi.
Tôi muốn vào khoang, nổ chết tên kia."
Chu Hồng, Cố Hoài còn đang do dự không biết nên thả không, Trần Ngọc đã chú ý đến ánh mắt Hạ Hành thay đổi.
Như chú báo nhỏ đã ghìm chặt con mồi, cực kỳ bĩnh tĩnh.
"Được rồi, buông hắn ra đi." Trần Ngọc nói.
Lúc này hai người mới buông Hạ Hành ra.
Thời điểm Hạ Hành mở cửa khoang muốn đi vào, Trần Ngọc giữ bả vai hắn lại.
"Hạ Hành."
Hạ Hành xoay người, nhìn ánh mắt Trần Ngọc, đáy lòng tức giận tức khắc biến thành kính cẩn nghe