Editor: Meow
Mấy cuộc gọi nhỡ đều là lúc Hạ Hành đang núp trong nhà vệ sinh, Hà Hoan không tim được hắn nên đã gọi đến.
Cả mấy tin nhắn cũng vào lúc đó cả.
[Cậu chạy đi đâu rồi?]
[Có phải uống Lựu đạn dưới nước rồi không thoải mái không? Nó không phải Con kiến xanh đâu, đừng sợ.]
[Cậu có biết tim cậu đang đập nhanh lắm không? Cậu đang ở đâu?]
[Tự cậu rất khó giải quyết, giờ mà có cảm giác gì đều là phản ứng bình thường thôi.
Nói cho tôi biết cậu ở đâu, nhé?]
...!
Mỗi một cái, đều là Hà Hoan đang tìm hắn, động viên hắn.
Nhưng kể từ khi Hà Hoan tìm được hắn cho đến giờ, không có một cuộc điện thoại hay tim nhắn nào nữa.
Điều này chứng tỏ rất có khả năng y đã nộp đồ hết tất cả thiết bị liên lạc cá nhân, chuẩn bị rời trái đất.
Dây thần kinh mỏng manh nhất chợt bị kích thích.
Kéo theo đó, từ đầu óc đến mỗi một tế bào trong cơ thể như cộng hưởng mà cùng rung động.
Hạ Hành bỗng vọt ra ngoài cửa.
"Hạ Hành! Làm gì thế!" Ngôn Dụ Phong đuổi theo hai bước, không đuổi kịp.
Hắn muốn đi tìm Hà Hoan vô liêm sỉ hay đùa giỡn kia.
Nói nghe đàng hoàng tử tế lắm, nếu anh đã không muốn tôi trở thành pháo thủ của anh nữa, thì còn tới trêu chọc tôi làm gì?
Quản tôi nhiều như vậy làm gì?
Nếu đúng anh không đi mặt trăng, tại sao còn bảo muốn tôi thắng giải đấu? Thắng hay không thắng còn có ích gì đâu?
May mà Ngôn Dụ Phong vẫn nhớ lái chiếc Cơn lốc sao Mộc về, Hạ Hành phóng lên xe chạy đến căn cứ khu Đông.
Có lẽ giờ đã muộn rồi, tên kia chắc đã ngồi vào chiến hạm đợi lệnh, từ giờ tất cả thông tin sẽ được bảo mật, tức là giờ hắn đến cũng sẽ không thể gặp y.
Nhưng Hạ Hành không cam lòng, hắn không cam lòng.
Nếu tên khốn Hà Hoan kia không phải bị phái đi cứ điểm trạm không gian, mà là Hỏa vệ một thì sao? Nếu như lại xảy ra Cuộc chiến Hắc yểm thứ hai thì sao?
Nếu như...!sự cuồng nhiệt tối qua, là món quà ly biệt mà Hà Hoan dành cho hắn thì sao?
Người này am hiểu nhất là khắc sâu ấn tượng bản thân vào người khác, hơn nữa khắc một cái kia có khi...!chính là cả một đời.
Nhưng Hạ Hành đến cách căn cứ khu Đông mấy ngàn mét, cũng chỉ có thể dừng lại.
Vì trước mặt chính là khu vực kiểm soát.
Lần đầu tiên Hạ Hành thấy nản lòng, chợt nghĩ nếu mình về hạm đội, có lẽ bây giờ đã có thể nắm cổ áo Hà Hoan hỏi y, rốt cuộc anh muốn làm gì!
Hắn ngước đầu, nhìn màn đêm sắp phủ xuống bầu trời, mình ngủ giấc này chắc xuyên ngày quá, ngủ qua hết cả thời cơ tốt nhất.
Hắn vẫn quyết định nhắn cho đối phương một tin: [Tôi có chuyện muốn hỏi anh, nhưng giờ chắc anh đi rồi nhỉ.]
Ngay lúc Hạ Hành định quay đầu xe, Hà Hoan nhắn lại: [Tôi đứng ở cổng căn cứ số 1 chờ cậu.
Cậu còn hai mươi mốt phút.]
Hạ Hành vừa nhìn, mắt đều trợn trừng cả.
"Anh muốn tôi chạy đến trước căn cứ số 1? Anh bị gì thế? Sao tôi đi được?"
Một khi chưa được cho phép mà tùy tiện chạy vào khu vực kiểm soát, chắc chắn sẽ bị vùng cấm nổ cho tanh bành!
Vừa lúc đó, trạm gác phía trước bỗng vang lên tiếng phát thanh.
"Phía trước là Hạ Hành phải không? Cậu đã có người bảo lãnh thông qua, xin nhanh chóng tiến vào."
Hạ Hành trợn tròn mắt, chân trước mình vừa nhắn cho Hà Hoan, chân sau đã nghe thông báo được thông qua.
Hà Hoan rốt cuộc là ai?
Này là cả căn cứ khu Đông đều nghe y à?
Hạ Hành nhảy lên Cơn lốc sao Mộc, lái từ trạm gác vào.
Trước tầm mắt là một mảnh trống trại, không có bất kỳ loài thực vật nào, làm Hạ Hành có ảo giác đi mãi không đến điểm cuối.
Qua gần 15 phút, hắn dần cảm thấy lo lắng, lo Hà Hoan bảo còn 21 phút, mà giờ mình còn chưa chạy đến căn cứ.
Hạ Hành nâng tốc độ chiếc motor lên mức tối đa, đến cả động cơ cũng bắt đầu nóng lên, nhưng hắn không còn rảnh để quan tâm đến điều đó.
Cuối cùng cũng thấy được ánh kim loại nhàn nhạt, là rìa ngoài của căn cứ khu Đông!
Hạ Hành thấy một người thân hình thẳng tắp đang đứng ở cổng số 1, là Hà Hoan!
Lần đầu tiên hắn nảy sinh khát vọng muốn ngay lập tức đến trước mặt một người.
Xe vừa chạy đến trước cửa, đã ngã ngay trên đất, Hạ Hành vọt tới.
Hà Hoan mỉm cười nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Nhớ tôi đến vậy à."
Nghe như đang chọc hắn, nhưng Hạ Hành chợt có một loại cảm giác không nỡ.
Loại cảm giác đó giống như là...!Vào lần đầu mình đi mặt trăng, ba Hạ Tu Văn chạy đến tiễn, nhét quang não của ông vào tay hắn.
Hoặc như bóng lưng Quan Thành khi anh nói "Tôi không đủ để phối hợp với cậu"...!
Mắt Hạ Hành đỏ lên.
Đúng, tôi nhớ anh.
Hắn há miệng, nhưng không nói ra.
Hà Hoan hôm nay, khác hẳn với Hà Hoan mà Hạ Hành thường gặp lúc trước.
Trên người y là bộ quân trang tượng trưng cho sự nghiêm cẩn kỷ luật, anh tuấn lại cương nghị, ngay cả khuôn mặt cũng nhiều thêm một tia mạnh mẽ.
Bả vai y rất rộng, cảm giác như dang hai tay ôm cũng không vòng hết được.
"Cậu nhìn tôi như thế, có phải cảm thấy tôi rất đẹp trai không?" Hà Hoan hỏi.
Hạ Hành gật đầu: "Ừ, đẹp lắm."
"Sớm biết vậy...!đã sớm mặc như vậy đi gặp cậu rồi." Hà Hoan nói với giọng điệu tiếc nuối.
Đúng vậy, nếu y mặc như bây giờ, Hạ Hành sẽ tự động gắn hình tượng y cùng hạm đội liên bang, hi sinh, dâng hiến, kỷ luận, tỉnh táo..v...v một loạt từ chính diện nghiêm túc để miêu tả Hà Hoan.
Nhưng những dạng này...!đều không phải là chính bản thân Hà Hoan.
Rõ ràng thời gian eo hẹp, nhưng Hạ Hành phát hiện chỉ cần gặp được y, tất cả những gì mình đã chuẩn bị đều không hỏi được cái nào.
Bên môi Hà Hoan hơi tím xanh, hắn chợt thấy nghi ngờ đó là tác phẩm của mình.
Hạ Hành khó có thể tưởng tượng được phải chăng Hà Hoan lúc đó rất chật vật, sao y không dừng lại? Hắn mơ hồ nhớ vào lúc mình mất không chế, Hà Hoan không thể không chống tay trên mặt đất, mồ hôi từ thái dương rơi xuống, vương trên chóp mũi y, y không đùa giỡn Hạ Hành, thậm chí không vì hành vi của hắn mà ghi thù, ngược lại không ngừng vuốt lưng hắn, an ủi hắn, để hắn lấy lại bình tĩnh.
Hy sinh cùng dâng hiến của Hà Hoan, không phải là dành cho hạm đội, mà là cho Hạ Hành hắn.
"Sao anh lại dùng phương thức đó giúp tôi? Tống tôi đến bệnh viện chả phải bớt việc hơn à?" Hạ Hành nhìn thẳng vào ánh mắt của y, hỏi.
Hắn đặc biệt dùng sức nhìn.
Muốn nhìn xuyên hết thảy của Hà Hoan, không bỏ sót bất kì một biểu cảm nào.
Nội tâm hắn có loại khát vọng cấp bách, muốn biết đáp án chân chính trong lòng Hà Hoan.
"Bệnh viện sẽ chỉ cho cậu uống nhiều nước." Hà Hoan nhàn nhạt nói, rồi tiến hai bước về phía Hạ Hành, tới bên cạnh hắn, "Thấy cậu điên đảo thần hồn vì tôi, cũng rất có cảm giác thành tựu."
Rõ là âm điệu trầm thấp, nhưng vào tai Hạ Hành như nổ tưng bừng.
Máu trong tim hắn lại sắp sôi trào, Hạ Hành lui về phía sau một bước.
Hà Hoan vẫn là biểu tình nghiêm túc không chút biến hóa, căn bản không thể tưởng tượng được y vừa nói gì bên tai Hạ Hành.
Lúc này, cổng căn cứ mở ra, thanh âm cảnh vệ vang lên.
"Thiếu tá, thời gian của anh đã hết."
Hà Hoan nhìn Hạ Hành, mỉm cười nói: "Gặp lại sau."
Cánh cổng chậm rãi đóng lại, cuối cùng Hạ Hành cũng hô lên: "Rốt cuộc anh có phải đi mặt trăng hay không!"
Hà Hoan bỗng duỗi tay đến, kéo cổ áo Hạ Hành, một nụ hôn bất ngờ không kịp đề phòng giáng xuống, tim Hạ Hành như vọt ra khỏi cổ họng, bị Hà Hoan cắn một cái.
Răng của y chạm vào cánh môi mềm mại của Hạ Hành, nháy mắt đã ngăn trở dòng máu chảy toàn thân hắn, mang theo dục vọng chiếm hữu, như muốn tàn nhẫn cắn chết Hạ Hành.
Nhưng trước khi đau đớn ập đến, đầu lưỡi y đã ôn nhu an ủi hắn.
Hà Hoan buông lỏng tay, tiện tay đẩy đầu vai hắn một cái, chân Hạ Hành như nhũn ra suýt thì đứng không vững.
"Nếu cậu thắng giải đấu, thì sẽ biết còn gì?" Hà Hoan đáp.
Cổng căn cứ khu Đông hoàn toàn đóng lại.
Hạ Hành chỉ nghe tiếng trái tim trong lồng ngực đang kịch liệt nhảy "bang bang bang".
Hắn ngây người hồi lâu, mới xoay người dựng Cơn lốc sao Mộc lên, lúc leo lên xe cũng xiêu xiêu vẹo vẹo tí thì ngã xuống.
Đến cùng Hà Hoan có ý gì?
Sao y không thể dứt khoát nói luôn nơi y bị phái đến?
Sao còn phải hôn tạm biệt?
Sao để lại hắn một mình vơ vẩn suy đoán?
Hẳn là đi căn cứ mặt trăng nhỉ.
Nếu không phải căn cứ mặt trăng, đợi mình thắng giải đấu được đến đó rồi không gặp được y, coi mình có hận y chết không.
Nghĩ đến cái hôn vừa rồi, Hạ Hành cắn nhẹ môi.
Hà Hoan đang câu dẫn hắn.
Hạ Hành coi như có ngu, cũng rõ ràng.
Mịa! Nếu mi đã câu ông rồi, thì nên cho cái kết quả luôn chứ! Bằng không cứ nằm xuống, ông mày cho cái kết quả cũng được!
Hôn xong lền chạy, đã thế trước đó còn để lại trải nghiệm sung sướng tiêu hồn như vậy, là muốn cho ai nhớ mãi không quên đây?
Hèn hạ!
Không biết xấu hổ!
Đồ chết tiệt!
Nghĩ nghĩ một hồi, Hạ Hành quay xe chạy ra khỏi khu vực kiểm soát.
Chạy nửa đường chợt dừng lại, xoay người nhìn về phía căn cứ khu Đông cách mình đã xa.
Bầu trời vang tiếng ù ù của động cơ, gió từ bốn phương tám hướng vù vù nổi lên, nhiệt độ tăng cao.
Hạ Hành biết là hạm đội bắt đầu xuất phát.
Hắn nhìn từng chiếc từng chiếc chiến hạm xa xa vụt bay lên bầu trời, từng vệt sáng chiếu vào trong mắt, Hạ Hành biết Hà Hoan cũng đang ở trong đó.
Tất cả không cam lòng chợt biết thành không nỡ.
"Được, chờ tôi thắng giải..."
Đi mặt trăng tìm anh tính sổ!
Thật ra thì, đối với Hạ Hành, thắng giải đấu này cũng chả phải chuyện khó gì, nhưng chưa bao giờ hắn khát vọng thắng lợi như vậy.
Hắn phải đi mặt trăng, nhất định phải gặp được Hà Hoan!
Hạ Hành xoay người, nổ máy, xe chạy vút đi.
Sau lưng hắn là những chiếc chiến hạm đang tung cánh trên bầu trời đêm, lưu lại từng vệt sáng lấp lánh.
Lúc Hạ Hành trở về câu lạc bộ, đồng hồ đã điểm mười giờ đêm.
Vương Thiên Chuy trở về từ cục cảnh sát, bắt đầu oanh tạc quang não của Hạ Hành, đến khi thấy được hắn mở cửa câu lạc bộ mới mừng đến chảy cả nước mắt!
"Ôi thần của tôi ơi! Cuối cùng cậu cũng trở lại, tôi còn tưởng cậu bị Triệu Như Tùng thuê sát thủ giết luôn ngoài kia rồi chớ!
Ngôn Du Phong vẫn chưa đi, đang ngồi ở sofa chờ hắn.
"Tôi không sao, hai người yên tâm đi.
Mai tranh giải chúng ta vẫn sẽ đánh bại tất cả đối thủ, nắm được hạng nhất là ok."
"E là không dễ dàng như vậy." Ngôn Dụ Phong nói.
Hạ Hành hé mắt, mở miệng: "Có ý gì? Giờ Triệu Như Tùng đang bị truyền thông đẩy lên đầu sóng ngọn gió, còn dám giở trò?"
Ngôn Dụ Phong thở dài: "Hạ Hành, cậu suy nghĩ cẩn thận xem, lấy tính cách Triệu Như Tùng là cái loại sẽ bẫy người bằng Con kiến xanh, thì gã đã dùng chiêu này với cậu ngay từ lần đầu cậu từ chối gia nhập câu lạc bộ của gã rồi."
Vương Thiên Chuy ngồi nghe, kinh ngạc: "Ông trời của tôi ơi, Triệu Như Tùng thế mà bị oan."
Hạ Hành cười lạnh: "Oan? Gã mà oan cái gì.
Từ trước đến nay gã không dùng, vì gã không muốn tự tay chặt đứt tiền đồ của mình, cõi đời này không có bức tường nào không lọt gió, nếu gã làm ra cái loại chuyện cho đối thủ dùng Con kiến xanh, thì dù có là một chút tiếng gió đi chăng nữa, cũng sẽ khiến hạm đội lên bang chú ý.
Vậy nên, trước kia gã không dám."
Ngôn Dụ Phong gật đầu: "Đúng vậy, trước không dám.
Nhưng giờ đụng phải chúng ta quá rêu rao.
Chỉ cần tham gia thi đấu là sẽ loại phi hạm của gã, điều này đã đả kích lớn đến gã, đủ để gã bí quá hóa liều.
Nhưng để gã hạ quyết tâm dùng Con kiến xanh, tôi nghi Lâm Hải Quỳnh chính là người thúc đẩy."
Hạ Hành sửng sốt: "Bản thân Lâm Hải Quỳnh do sử dụng Con kiến xanh mới bị đuổi khỏi quân dự bị, thế mà còn dám đưa ra chủ ý này cho Triệu Như Tùng? Gã không sợ Triệu Như Tùng cầm cái chuôi này uy hiếp ngược lại sao?"
"Mấy chuyện bàn mưu tính kế như này, không cần nói toạc ra, có thể chỉ ám chỉ mà thôi.
Triệu Như Tùng muốn dùng phương pháp hữu hiệu nhất giải quyết cậu, nhìn đi nhìn lại chọn Con kiến xanh cũng không lạ lắm.
Quan trọng nhất là, cậu không tưởng tượng được Lâm Hải Quỳnh ghen tị với cậu đến nhường nào đâu." Ngôn Dụ Phong nói.
"Ghen tị tôi? Ghen tị cái gì? Là do tôi không cần đến Con kiến xanh vẫn có thể lái phi hạm tốt như thế?" Hạ Hành hỏi.
Ngôn Dụ Phong thở dài: "Đương nhiên là ghen tị việc cậu không cần dùng Con kiến xanh vẫn có thể đủ độ xứng đôi với Hà Hoan.
Chính cậu không cảm thấy Hà Hoan quan tâm cậu vượt qua tất cả mọi người sao?"
Ngón tay Hạ Hành run lên một cái.
Hắn có tim, vẫn nhảy bình thường, đương nhiên vẫn sẽ bị người ủ ấm.
Đương nhiên hắn biết Hà Hoan rất xem trọng mình, nếu không vì sao rõ ràng không thể ra khỏi căn cứ, nhưng vừa nghe hắn bị theo dõi đã chạy tới?
Vì sao sẽ bỏ cả một buổi tối, thả xuống tôn nghiêm cùng kiêu ngạo bản thân để "Giúp" hắn?
Hắn thậm chí còn không nghi ngờ, Hà Hoan mua cái câu lạc bộ phi hạm này, chỉ để chế tạo một lý do có thể tiếp xúc với hắn thôi.
"Lâm Hải Quỳnh đã từng nói, dù Hà Hoan có tìm bất cứ người nào ghép cùng cũng sẽ không vượt được độ tương xứng giữa y và gã.
Nhưng cậu làm được.
Dù Lâm Hải Quỳnh không biết độ xứng giữa cậu và Hà Hoan là cao bao nhiêu, nhưng nhìn từ thái độ của Hà Hoan là có thể đoán tuyệt đối nó không thấp.
Người chân chính dẫm lên sự kiêu ngạo của gã không phải Hà Hoan, mà là cậu." Ngôn Dụ Phong nói.
Hạ Hành hít vào một hơi, nhíu mày nghiêng đầu nói: "Hà Hoan là hoàng đế à? Sao mấy người chúng ta phải vì được xứng đôi cùng y mà nhảy cẫng lên ăn mừng? Chỉ cần được y vừa ý thì chúng ta liền có giá trị sao? Tôi đã quyết định không tiến cung, thế mà vẫn bị Lâm Hải Quỳnh ước ao ghen tị?"
Ngôn Dụ Phong ngơ hai giây, rồi ôm bụng cười phá lên: "Cậu có giỏi thì nói mấy lời này trước mặt Hà Hoan đi! Nghĩ cũng có thể đoán được y sẽ nói gì!"
"Chậc, Hà Hoan sẽ nói gì?" Hạ Hành rất hứng thú với đáp án của vấn đề này.
"Y sẽ rất nghiêm túc mà nói với cậu, "cậu mới là hoàng đế của tôi, tôi sẽ vào cung của cậu, ngủ long sàng của cậu.""
"..." Đến lượt Hạ Hành ngơ hai giây, dựa theo tính cách của hắn hẳn là sẽ nói hắn mới không hiếm lạ gì ba cái hoàng đế này, nhưng nói ra lời lại là: "Nếu có lá gan nằm long sàng của trẫm, vậy để trẫm xem y có an ổn mà ngủ được không."
Ngôn Dụ Phong nghẹn cười muốn tắt thở rồi.
"Được rồi được rồi, tạm gác chuyện ai là hoàng đế sang một bên, nhưng dựa theo tính cách Hà Hoan, thế mà lại không giải quyết Lâm Hải Quỳnh, đúng là vượt ngoài dự đoán của tôi."
Hạ Hành trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Tôi nghĩ...!Tôi biết Hà Hoan đang nghĩ gì."
"Ồ? Y đang nghĩ gì?" Ngôn Dụ Phong rất có hứng thú hỏi ngược lại.
"Y muốn để tôi giải quyết Lâm Hải Quỳnh.
Hay là nói, để tôi cho Lâm Hải Quỳnh phải chịu phục." Hạ Hành đáp.
Ngôn Dụ Phong ngơ ngác, rồi nở nụ cười càng tươi hơn trước, dùng giọng điệu trêu chọc nói: "Sao nghe như Hà Hoan đang làm nũng với cậu nhỉ?"
"Thôi dẹp đi."
Hạ Hành nói xong, nhìn bộ dáng như đang muốn ra cửa.
"Hạ Hành, cậu đi đâu vậy? Giờ đã mấy giờ rồi, mai còn trận chung kết đấy!" Ngôn Dụ Phong đứng lên.
"Tôi đi tìm Lâm Hải Quỳnh solo, anh đi không?" Hạ Hành xoay người đi lùi về phía cửa, cong ngón tay ngoắc ngoắc Ngôn Dụ Phong.
Ngôn Dụ Phong thở dài: "Tôi đi.
Tại hạ liều mình bồi quân tử."
"Cái gì? Giờ các cậu còn làm cái trò yêu thiêu thân gì nữa!" Vương Thiên Chuy khẩn trương muốn chết rồi, vốn là muốn đi ngủ một giấc thật ngon, dưỡng sức mai thi đấu.
Ngôn Dụ Phong lôi Vương Thiên Chuy lại, thì thầm: "Anh gọi điện cho hội trưởng hội thể thao phi hạm Trần Ngọc.
Rồi nói Hạ Hành đi tìm Lâm Hải Quỳnh."
"Đậu —— nói thẳng như vậy luôn?" Vương Thiên Chuy choáng váng.
Sao hắn phải lăn lộn chung với đám con giời rước phiền phức này chứ? Đã đến giờ phút quan trọng này rồi còn không chịu an phận?
Hạ Hành đứng ở cửa câu lạc bộ, tỏ ý chờ Ngôn Dụ Phong lái xe ra.
Ngôn Dụ Phong ngừng một lát: "Sao cậu không lái chiếc Cơn lốc sao Mộc kia? Tôi còn đang muốn ngồi phía sau cảm nhận thử xem."
Gió đêm tạt qua, nhìn con phố rực sáng dưới ánh đèn, cảnh tưởng phồn hoa làm Hạ Hành thấy tỉnh táo được chút.
"Nếu bị Hà Hoan biết anh ngồi Cơn lốc sao Mộc của y, thì anh nghĩ nên lấy thân báo đáp, hay nộp mạng?" Hạ Hành hỏi ngược lại.
"Aiz, cậu nói có lý.
Tính mạng quan trọng, tôi vẫn nên lái xe thì hơn."
Xe của Ngôn Dụ Phong là loại rất phổ thông, Hạ Hành ngồi bên ghế phó lái, bắt đầu gọi điện.
Ngôn Dụ Phong còn đang đoán hắn muốn gọi cho ai, không ngờ là mấy kênh truyền thông dưới trướng tập đoàn Thuẫn Lực.
"Xin chào, tôi là Hạ Hành, tôi gọi chỉ muốn nói một tiếng, nghe nói Triệu Như Tùng đặc biệt mời kim bài huấn luyện viên Lâm Hải Quỳnh về để đối phó với tôi.
Tôi chỉ thấy khó hiểu là, Lâm Hải Quỳnh kia vì từng dính đến Con kiến xanh nên không được quyền thi đấu, vậy sao gã có thể đối phó tôi chứ?"
Hạ Hành chỉnói quavới truyền thông như thế, nhóm ký giả lập tức phát huy trí tưởng tượng siêu việt của mình.
Dù sao chuyện Triệu Như Tùng phái ngườiđem Con kiến xanh đến Lưu ly thiên đường ám hại Hạ Hành đang hót hòn họt, ngay lúc này lại lòi ra lịch sử đen tối từng dùngCon kiến xanh của Lâm Hải Quỳnh, xâu chuỗi hai cái lại, suy ra không phải là Lâm Hải Quỳnh làm quân sư quạt mo đưa ra chủ ý choTriệu Như Tùng đó sao?
Rất nhanh, Lâm Hải Quỳnh ở trụ biệt thự bên ngoài liền tụ tập một nhóm lớn phóng viên.
Các loại sắc bén vấn đề bị ném ra ngoài, còn có người thậm chí dùng tới máy phóng đại thanh âm, chỉ lo Lâm Hải Quỳnh đang ngủ không nghe thấy.
"Lâm giáo luyện, xin hỏi ngài ban đầu là xuất phát từ nguyên nhân gì làm trái quy tắc sử dụng màu xanh lam con kiến?"
"Xin hỏi ngài có hướng Triệu Như Tùng kiến nghị —— đối đối thủ cạnh tranh sử dụng màu xanh lam con kiến sao?"
"Xin hỏi gần nhất internet sôi sùng sục Lưu Ly thiên đường sự kiện cùng ngài có quan hệ sao?"
...!
Phụ tá của hắn rất lo âu đối với hắn nói: "Lâm giáo luyện, làm sao bây giờ? Nếu như đáp lại những phóng viên này, bọn họ nhất định sẽ bào căn vấn để, chúng ta dù sao cũng là Triệu Như Tùng mời tới, này nhảy vào trong Hoàng hà cũng rửa không sạch quan hệ.
Thế nhưng nếu như không trả lời, những phóng viên này nhất định sẽ mượn cơ hội viết linh tinh a!"
Lâm Hải Quỳnh khuôn mặt lạnh lùng, hắn khẽ cười một cái, nhấc lên trên bàn ly rượu đỏ, tầm mắt xuyên thấu đỏ sẫm chất lỏng, phảng phất dự liệu được Hạ Hành muốn làm gì.
"Hà Hoan coi trọng tên tiểu tử kia còn rất có can đảm."
Trợ lý hỏi: "Cái gì can đảm?"
Lâm Hải Quỳnh trả lời: "Hắn muốn tại trước mặt công chúng đánh với ta một trận."
"Chuyện này...!Này cũng quá cuồng vọng đi chứ?" Trợ lý khó có thể lý giải được Hạ Hành mạch não, "Này muốn là hắn có thể thắng, coi như hắn số may, mà nếu như thua đâu?"
"Nếu như hắn có thể thắng, dựa vào phải là thực lực.
Hắn dám khiêu khích ta, chính là tự tin hắn năng lực mạnh hơn ta.
Hắn cảm thấy được chính mình càng xứng với Hà Hoan."
Lâm Hải Quỳnh ngón tay tại chén rượu thượng nhẹ nhàng gảy một chút, trong rượu chất lỏng từng mảnh từng mảnh tràn lan ra.
Lúc này, Ngôn Dụ Phong đã mang theo Hạ Hành đi tới Lâm Hải Quỳnh biệt thự bên ngoài.
Các ký giả vừa nhìn, liền chen chúc mà tới.
Hạ Hành một mặt băng lãnh, không dự định trả lời bất kỳ phóng viên vấn đề bộ dáng.
Vừa lúc đó, khác một chiếc xe cũng lái tới, cùng Ngôn Dụ Phong xe sóng vai đình cùng nhau.
Hạ Hành còn tưởng rằng là Trần Ngọc đến, mà không nghĩ tới cửa xe mở ra, xuyên quần tây chân dài bước ra đến, dĩ nhiên là lực lá chắn tập đoàn chủ tịch Giang Vân Dương.
"Hạ Hành, mấy ngày không gặp ngươi liền gây ra rất nhiều tin tức lớn đến a." Giang Vân Dương cười đi tới Hạ Hành trước mặt.
Ô mênh mông các ký giả vừa nhìn thấy Giang Vân Dương, bỗng nhiên đều yên lặng, hoàn tự động tự động cấp Giang Vân Dương nhường ra đường đi.
"Ôi chao? Bọn họ làm sao như vậy nể mặt ngươi? Không lấp lấy ngươi phỏng vấn a?" Hạ Hành cau mày không hiểu hỏi.
Giang Vân Dương sửng sốt một giây, bật cười: "Ta chính là bọn họ áo cơm cha mẹ a.
Bọn họ liền tiền lương đều là ta cấp."
Hạ Hành hiểu rõ gật gật đầu: "Vậy ngươi với bọn hắn nói một chút, ta muốn đi tìm Lâm Hải Quỳnh, gọi bọn họ không nên cản lộ."
Lúc này, biệt thự cửa lớn mở ra, các truyền thông ánh mắt nhất trí nhìn sang.
Lâm Hải Quỳnh xuyên một thân nhàn nhã quần áo, đi ra.
"Không cần phiền phức như vậy, ta đi ra.
Hạ Hành, ngươi có lời gì muốn nói với ta, hiện tại là có thể nói." Lâm Hải Quỳnh thanh âm vang lên, dẫn tới các ký giả một trận điên cuồng quay chụp.
Hạ Hành nhìn sang, Lâm Hải Quỳnh hoàn vẫn duy trì ngạch quân dịch dự bị huấn luyện ra kiên cường dáng người, hắn rất anh tuấn, thuộc về ném tới trong đám người xem qua khó quên tướng mạo, còn có hắn trên cằm viên kia nốt ruồi, Hạ Hành thấy thế