Hạ Hành vừa chạy tới cạnh Lâm Hải Quỳnh, không ngờ Lâm Hải Quỳnh lại vòng ra sau lưng hắn, Hạ Hành lập tức nâng cao cảnh giác, lùi về sau mới chợt nhận ra đã trúng bẫy gã.
Như ve sầu thoát xác, nhưng đáng tiếc con ve thoát xác buộc phải dời khiên năng lượng từ cạnh sườn đến chính diện, Lâm Hải Quỳnh nhân cơ hội trực tiếp tập kích Hạ Hành!
Trong nháy mắt đó, adrenalin Hạ Hành chợt tăng cao, dây thần kinh não căng đến cực hạn, tựa như một giây có thể chạy hàng chục thậm chí hàng trăm đoạn phim.
Tim đập như nhảy đến cực hạn, bỗng bùng nổ!
Thân phi hạm Hạ Hành nghiêng lên trên, tránh được tập kích trí mạng, Lâm Hải Quỳnh xuyên từ dưới hắn mà qua, đầu Hạ Hành chợt lóe lên gì đó, hắn bay vòng lại lần nữa, không phải phi công nào cũng bay được hướng bay với đường kính hẹp như vậy, nhưng Hạ Hành đã đuổi kịp đuôi phi hạm Lâm Hải Quỳnh, xả một phát đạn!
Đạn năng lượng xuyên vào từ hai bên khiên năng lượng của Lâm Hải Quỳnh, bắn trúng vị trí phòng ngự sư của gã.
Nhưng tiếc chỗ đó không có người.
"Chậc!"
"Tiếc quá!"
Giang Vân Dương cùng Trần Ngọc đều tiếc thay cho Hạ Hành.
Nhưng họ không ngờ đến, mỗi một phát bắn của Hạ Hành đều có mục đích, có kỹ thuật!
Ba bốn phát trước đó là để bức Lâm Hải Quỳnh điều khiên năng lượng, một khi điều động sẽ sinh ra kẽ hở, phát bốn, năm tiếp theo của Hạ Hành nhắm ngay vào kẽ hở kia, đánh cho Lâm Hải Quỳnh chữa trị cabin đến mỏi tay, rồi thình lình bắn phát đạn tiếp theo vào ngay nơi cấp dưỡng khí!
Hạ Hành hoặc là không làm hoặc là đã làm thì đến nơi đến chốn, liên tục xả đạn ở những vị trí khác nhau, đánh đến gã ứng phó không kịp.
Giờ Hạ Hành cực kì tỉnh táo, hắn không ngừng ép sát, trước Lâm Hải Quỳnh là một dãy núi đỏ, gã muốn né đi, nhưng Hạ Hành nheo mắt lại, khóe miệng treo nụ cười nhạt.
Tình cảnh này, chính là hoàn cảnh mà Hạ Hành đã từng trải qua ở Cuộc chiến Hắc yểm, khi đó, chính Quan Thành và pháo thủ của anh đã dạy cho hắn biết cái gì gọi là Phòng ngừa chu đáo.
Ngay khi cánh phi hạm Lâm Hải Quỳnh sắp lọt vào dãy núi, Hạ Hành vờ như đánh vào cánh gã, gã dịch chuyển khiên năng lượng thật, Hạ Hành mở mặt thật to, tất cả thanh âm, nhiệt độ cơ thể, hô hấp, tim đập như bị ngăn cách ở thế giới khác.
Giờ trước mắt hắn chỉ còn thấy khiên năng lượng đang dịch chuyển của Lâm Hải Quỳnh.
Hắn hạ phần đuôi phi hạm xuống, nghiêng một góc vi diệu, bắn ra một phát chí mạng.
Một phát bắn xuyên vào góc chếch hở ra ở khiên năng lượng, xuyên qua từ một góc độ xảo quyệt tiến thẳng vào cabin.
Lâm Hải Quỳnh tưởng rằng tiến vào dãy núi sẽ chờ được cơ hội phản công, nhưng màn hình trước mắt đã hiện lên hai chữ [Defeat].
Gã bị bắn trúng!
Sao có thể trúng được?
Phóng viên hiện trường đều đần mặt ra.
"Mở ra coi lại mau lên! Vừa xảy ra chuyện gì đấy?"
"Không biết luôn!"
"Ôi trời ơi! Đúng là kỳ tích!"
Giang Vân Dương nhìn qua Trần Ngọc, vẫn chưa load kịp: "Vừa nãy...!vừa nãy sao lại bắn trúng? Tôi thấy Lâm Hải Quỳnh có lộ sơ hở gì đâu!"
Trần Ngọc nhắm mắt, cẩn thận tua lại đòn tấn công trong nháy mắt kia, rồi cười nói: "Đây chính là điểm khác biệt giữa người đã tham gia thực chiến cùng người chỉ mới diễn tập.
Khi rơi vào khoảnh khắc ngươi chết ta sống, thì một vài góc độ mà thường chúng ta khó có thể tưởng tượng đến chợt sẽ được bắt lấy trong phút chốc."
"Ví như?" Giang Vân Dương đứng dậy, tiện tay đoạt lấy máy quay phim của một phóng viên đứng cạnh, nhưng dù đã tua chậm lại, vẫn không thể nào nhìn rõ chuyện xảy ra khi đó, vì phóng viên quay hướng từ dưới lên, vừa lúc bị cabin của Hạ Hành chặn lại.
Những camera của các phóng viên khác cũng vậy, đều nhìn hoài không ra.
Trần Ngọc chậm rãi hỏi: "Cậu từng ăn tôm hùm chưa?"
"Đương nhiên ăn rồi." Giang Vân Dương không hiểu sao anh lại hỏi chuyện này.
"Lấy giả thiết nhé, vỏ ngoài tôm hùm là khiên năng lượng, mấy phát bắn của Hạ Hành như một chiếc đũa sắt, hung hăng xuyên từ kẽ hở giữa khiên năng lượng, song song với khiên năng lượng mà vào, như là theo xác tôm hùm, đâm vào phần đầu của nó.
Ngài có thể hiểu ví dụ này không?"
Giang Vân Dương ngớ người một hồi, rốt cuộc cũng hiểu được.
Một kích cuối của Hạ Hành, góc độ kia gần như là song song với phi hạm của Lâm Hải Quỳnh, từ kẽ hở của khiên năng lượng chui vào, như là xuyên qua xác tôm hùm, trúng ngay mục tiêu Lâm Hải Quỳnh.
Góc độ này quá tinh diệu, nếu như không phải là đại thần phi công phối hợp với pháo thủ, căn bản không thể nào thực hiện được.
Lâm Hải Quỳnh mờ mịt ngồi ở đó, gã còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, làm sao Hạ Hành bắn trúng gã.
Chớp mắt suy nghĩ rõ kia, phiền muộn cùng bi thương như nước lũ tràn lên trong lòng gã.
Những gì gã còn giữ lại những năm gần đây, như đang dần mất đi ý nghĩa của nó.
Sở dĩ còn kiêu ngạo, là vì gã đã đẩy mọi lý do cùng tội lỗi lên đầu Hà Hoan, nhưng giờ đây thành lũy tinh thần được dựng lên đã không còn đứng vững.
Lúc này, ba tiếng gõ cửa có tiết tấu vang lên.
Lâm Hải Quỳnh cứng đờ người, dường như thời gian quay lại, không gian đổi thay, gã nhớ đến lần đầu tiên mình nói chuyện với Hà Hoan.
Gã chăm chỉ luyện tập trong khoang mô phỏng đến tối hơn mười một giờ, Hà Hoan đứng ngoài cửa khoang, cũng gõ cửa y như vậy.
"Người anh em, cậu còn định ngồi trong đó đến bao giờ?"
Đó là lần đầu tiên Hà Hoan gọi gã là "Anh em".
Chỉ là một cách xưng hô lễ phép như vậy, đã làm cho gã nảy sinh lòng tham không nên có, để gã lầm tưởng mình có thể sóng vai với Hà Hoan.
"Lâm Hải Quỳnh, anh còn định ngồi trong đó đến bao giờ?"
Là thanh âm Hạ Hành, đã đánh gãy hết thảy ảo tưởng cùng mong đợi của gã.
Lâm Hải Quỳnh cắn răng, chùi sạch nước mắt, đứng dậy kéo cửa khoang, đi xuống.
"Cậu thắng."
"Đương nhiên là tôi thắng rồi." Hạ Hành nhạy bén nhìn ra được vừa nãy chắc Lâm Hải Quỳnh đã rơi nước mắt.
Thế nhưng, Hạ Hành hắn chưa bao giờ đồng tình với đối thủ.
"Cậu đào đâu ra tự tin như thế?" Lâm Hải Quỳnh hỏi, "Là bởi vì được Hà Hoan chọn sao?"
Hạ Hành cười: "Ngây thơ thế Lâm Hải Quỳnh? Sự tự tin của tôi không phải đến từ Hà Hoan, mà là vì tôi đã từng trở về từ cõi chết, chiến hữu trên chiến hạm của tôi, vì thực hiện lời hứa sẽ đem tôi về nhà, mà họ đã giao cả tính mạng cho Cuộc chiến Hắc yểm.
Anh trải qua sinh tử chưa? Sợ rằng Con kiến xanh đã là một bức tường khó vượt qua trong lòng anh, đúng không?"
Lâm Hải Quỳnh ngẩn người, gã đã tự an ủi mình vô số lần, nếu như gã tham gia Cuộc chiến Hắc yểm, làm không tốt có khi đã là liệt sĩ mà trở về.
Nhưng đã tham gia trận chiến thì không có nếu như."
Thậm chí ngay cả người còn sống trở về, cũng chưa chắc là người thắng.
Như Trần Ngọc, đã mất đi một con mắt.
"Đừng tiếp tục nghĩ đến việc anh với Hà Hoan có xứng đôi hay không.
Hạ Hành tôi chưa bao giờ nghĩ đến." Hạ Hành chỉ chỉ vào vị trí trái tim của mình, "Bởi vì xưa nay tôi chỉ là chính bản thân mình.
Nếu như tôi làm pháo thủ của Hà Hoan, thì việc tôi lo lắng nhất không phải là độ xứng đôi với y, mà là tôi có thể bảo vệ...!Hà Hoan bình an trở về từ Cuộc chiến Hắc yểm hay không."
Lâm Hải Quỳnh sững sờ.
Gã không cam lòng, thực sự không cam lòng.
Hạ Hành có thể không quan tâm đến tài năng xuất chúng của Hà Hoan, tự nhiên phóng khoáng mà làm chính bản thân hắn.
Cũng có thể không xem độ xứng đôi ra gì, vì người giống như hắn, một khi đã quyết định, thì dù không đủ độ xứng đôi, hắn cũng sẽ đánh cược cả tính mạng để bảo vệ Hà Hoan.
Hắn không có mục tiêu gì rõ ràng, lại càng không để ý đến cái nhìn của người khác.
Hạ Hành tay đút túi, đi đến trước mặt Trần Ngọc và Giang Vân Dương, đưa tay lau mồ hôi trên cằm.
"Phiền hai anh làm chứng là tôi thắng.
Sau này, ân oán giữa tôi và Lâm Hải Quỳnh thế nào, hi vọng mọi người có thể hiểu, mà trong lòng anh ta chắc cũng đã rõ."
Nói xong, Hạ Hành quay người đi, không chừa một chút thời gian cho phóng viên phỏng vấn.
Hai ba giây sau, các ký giả mới chợt phản ứng lại.
"Hắn thắng Lâm Hải Quỳnh! Hắn thắng huấn luyện viên kim bài Lâm Hải Quỳnh!"
"Đcm! Éo tin được luôn! Thắng nhanh vậy!"
"Đừng để hắn đi! Chờ tí Hạ Hành ơi! Chia sẻ cho chúng tôi biết đến cũng là huấn luyện kiểu gì mà cậu thắng được cả Lâm Hải Quỳnh thế!"
Ngay lúc các phóng viên ồ ạt xông đến, Giang Vân Dương đứng lên, giơ tay hạ xuống.
Nhóm phóng viên như nhận được mệnh lệnh, đồng loạt yên tĩnh, giương mắt nhìn Giang Vân Dương.
Giang Vân Dương ho khan một tiếng: "Giờ đã là khuya mười một giờ.
Các vị, sáng mai còn trận chung kết giải đấu phi hạm của Thuẫn Lực.
Tôi hi vọng Hạ Hành có thể dự thi với trạng thái tốt nhất.
Nên mong hôm nay các vị phóng viên cũng như những người khác đừng quấy rầy cậu ấy.
Có cái gì mai tranh tài xong lại nói."
Giang Vân Dương vừa nói, các phóng viên nhìn nhau, vẫn không nỡ bỏ được.
"Tôi cam đoan, nếu tối nay ai quấy rầy giấc ngủ Hạ Hành, thì dù có phỏng vấn được, cũng sẽ không có kênh mà đưa tin."
Giang Vân Dương tạo áp lực lần nữa, cuối cùng nhóm phóng viên cũng bỏ cuộc, bắt đầu lục đục dọn đồ đạc về.
Nhưng dù là vậy, hiện trường vẫn rất phấn khích, bầu không khí hưng phấn vẫn duy trì không tiêu tan.
Giang Vân Dương ngẩng đầu lên, nhìn về phía phòng khách vip thần bí đó.
Một người đàn ông trung niên sóng lưng thẳng tắp tóc muối tiêu đi ra ngoài, dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Giang Vân Dương nhận ra được - trung tướng Lạc Thiên Hà của khu Đông!
Giang Vân Dương không kìm được nụ cười, nhờ phúc Hạ Hành mà giải đấu lần này của tập đoàn họ được bên cao tầng chú ý.
Dù sao cũng từng là bạn học, Ngôn Dụ Phong đến gặp Lâm Hải Quỳnh.
Lâm Hải Quỳnh vẫn luôn cúi đầu, cằm còn vương vài giọt nước, không rõ là mồ hôi hay nước mắt.
"Lâm Hải Quỳnh...!Bất kể có phải cậu đưa chủ ý cho Triệu Như Tùng dùng Con kiến xanh ám hại Hạ Hành hay không, tôi chỉ hi vọng..."
Lâm Hải Quỳnh cười: "Tôi chỉ nói với Triệu Như Tùng, tôi không có tư cách dự thi là vì đã bị hạm đội liên bang lưu lại trong hồ sơ có tiền sử sử dụng Con kiến xanh.
Vậy cũng xem như đã nhắc nhẹ gã ta đi, mà tôi cũng đã từng có suy nghĩ xấu xa rằng, thứ đã hủy diệt tôi, cũng có thể hủy diệt Hạ Hành."
"Con kiến xanh không thể hủy diệt được cậu ấy đâu.
Loại người như Hạ Hành, nếu như không thể lái phi hạm, thì cậu ấy cũng sẽ tìm kiếm giá trị bản thân ở phương diện khác.
Cậu ấy sẽ không đem giá trị của mình đặt vào trong tay bất cứ người nào." Ngôn Dụ Phong nói.
"Ghen tị với cậu thật đấy.
Giờ tôi vẫn còn nhớ như in ánh mắt Hà Hoan khi phát hiện tôi dùng Con kiến xanh, ánh mắt cao cao tại thượng đó.
Nhưng cậu cũng dùng mà, sao Hà Hoan lại bôn ba ngược xuôi, dùng hết khả năng giúp cậu.
Là vì cậu bị ép dùng sao?" Lâm Hải Quỳnh ngước mắt lên, trong mắt không còn ham muốn trả thù, càng nhiều hơn chính là sự bi thương vì bị bỏ rơi.
"Thật ra độ xứng đôi giữa Hà Hoan với Hạ Hành không cao đâu.
Độ xứng đôi trong Linh độ không gian của họ chỉ 83% thôi.
Thấp hơn độ tương xứng từng được ghi lại giữa cậu và Hà Hoan đúng chứ." Ngôn Dụ Phong nói.
"Vậy sao Hà Hoan lại coi trọng Hạ Hành như vậy? Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy y quan tâm người nào như thế." Thanh âm Lâm Hải Quỳnh run rẩy.
"Vì Hạ Hành đem đến cho Hà Hoan cảm giác an toàn, như chốn về của y.
Vì từ trước đến nay, chỉ có Hạ Hành là người đầu tiên nói với Hà Hoan, tôi muốn bảo vệ người của tôi.
Chúng ta chỉ thấy vinh quang cùng tài năng xuất chúng của Hà Hoan, nhưng lại không để ý đến y là một người cô độc, y cũng có nỗi sợ hãi của mình." Ngôn Dụ Phong vỗ vai Lâm Hải Quỳnh, "Bạn học cũ, dừng lại ở đây đi, hãy sống vì bản thân cậu."
Nói xong, Ngôn Dụ Phong đi về phía Hạ Hành đang đứng ở cửa chờ hắn đã lâu.
"Nói gì lâu thế? Lâm Hải Quỳnh khóc nhè tí mà anh đã mềm lòng?" Hạ Hành kéo lại hỏi.
"Chậc, thằng nhóc này, thắng rồi thì thôi, không thể mềm lòng tí nào à?" Ngôn Dụ Phong buồn cười nói.
"Không phải tất cả mọi người đều có thể làm tôi mềm lòng." Hạ Hành đáp.
"Ồ? Thế trừ Hà Hoan, còn ai khiến cậu mềm lòng?"
Hạ Hành nhíu mày: "Đang yên đang lành nhắc đến Hà Hoan làm gì? Anh cũng làm tôi mềm lòng đấy."
"Oh thật là vinh hạnh."
Ngôn Dụ Phong mở cửa xe, đưa tay làm động tác "Mời".
Hạ Hành ngồi vào ghế phó lái, không quan tâm quang não nhảy ra đủ loại thông báo, cũng chả để ý trận đấu giữa hắn và Lâm Hải Quỳnh bị đăng lên mạng thế nào, mới hơn mười phút đã có hơn trăm triệu lượt click.
Giờ hắn là tuyển thủ phi hạm hot nhất.
Những người hâm mộ hắn vì thế mà phất cờ reo hò, người ghét hắn nghiến gần nát cả răng, ví như Tô Nguyệt, đúng là tức không làm gì được.
Hạ Hành mở quang não tìm tên Hà Hoan, nhắn tin cho đối phương: [Ông đã xử lí Lâm Hải Quỳnh giúp anh rồi, nhớ cảm ơn đó.]
Quang não của Hạ Hành và Hà Hoan đã được kết đôi, dựa theo lời của Giang Vân Dương lúc đưa đôi quang não này, thổi phồng nó đến trâu bò, bảo là có thể liên lạc giữa mặt trăng và địa cầu.
Mà xem như Hà Hoan đến mặt trăng thật, các thiết bị liên lạc đều sẽ bị quản chế, chờ đến khi y thấy được tin nhắn này chắc cũng phải đến tuần sau khi được nghỉ thay phiên.
Hạ Hành nhắm mắt, cổ tay chợt rung một cái, Hà Hoan thế mà đã trả lời!
"Ôi đệt! Chẳng lẽ y còn chưa đi mặt trăng?"
Hạ Hành khó tin mở quang não ra, giờ còn căng thẳng hơn cả lúc khai chiến với Lâm Hải Quỳnh.
Hà Hoan: [Thế cảm ơn nhé.]
Hạ Hành lập tức trả lời: [Sao anh vẫn được dùng quang não?]
Hà Hoan: [Không phải tôi đã nói với cậu rồi à? Tôi đã báo lên trên là cậu là người thân của tôi.]
Hạ Hành: [Xí, ai là người thân của anh!]
Hà Hoan: [Cậu hôn tôi rồi, giờ không nhận?]
Mặt Hạ Hành đỏ bừng như tôm chín, cứ như có thể bốc hơi ngay lập tức.
Người thân? Họ có tí liên hệ máu mủ nào à?
Hà Hoan này, đã đến mặt trăng rồi còn chiếm hời hắn.
Hạ Hành liên tục nhắn tin với Hà Hoan, nói mỗi chuyện một ít.
Hạ Hành: [Lúc nào anh rảnh nhớ nói với Vương Thiên Chuy, gần đây cơm cà ri xào bò của câu lạc bộ ngày càng khó ăn.]
Hà Hoan: [Cơm cà ri xào bò của câu lạc bộ có khi nào ngon đâu?]
Hạ Hành: [Có ngon mà, lần đầu ăn ngon lắm! Nhưng mấy lần sau chẳng ngon được như vậy nữa!]
Hạ Hành cũng từng nghi có khi nào Vương Thiên Chuy ăn bớt tiền ăn không, cơm cà ri bò trước ăn nguyên liệu thơm ngon.
Hà Hoan đi một cái liền như nấu cho có lệ.
Hà Hoan: [Nhóc ngốc, cơm cà ri xào bò lần đầu cậu ăn là tôi làm.]
Hạ Hành sửng sốt, cái lần hắn ăn đến liếm sạch bát kia là...!Hà Hoan làm?
Nhưng mà đúng thật người này làm gì ăn cũng ngon.
Lần đầu ăn mì xào kia ngon, sau làm thịt kho tàu, thịt xé sợi hương cá cũng ngon, nghĩ kĩ lại thì cơm cà ri xào bò lần đó đúng là có hương vị Hà Hoan làm thật.
Hạ Hành: [Vậy anh về sớm nấu cơm nhé.]
Hà Hoan: [Tôi chỉ nấu cho nhím nhỏ của tôi.
Cậu là nhím nhỏ của tôi à?]
Hạ Hành có thể tưởng tượng được nụ cười không đứng đắn của y, mẹ, chỉ mới nghĩ có một tí thôi, mà lòng bắt đầu ngứa ngáy rồi.
Hạ Hành: [Anh mới là nhím nhỏ! Có mà là cây xương rồng luôn ấy! Mà anh đến căn cứ mặt trăng chưa? Đang làm gì đó? Không cần kiểm tra hay báo cáo gì à?]
Hà Hoan: [Vừa đến thôi.
Còn 30 giây nữa là phải nộp hết thiết bị liên lạc.]
Hạ Hành vừa xem, lòng thấy ấm áp pha chút nhoi nhói, chuyện đầu tiên Hà Hoan làm khi đến căn cứ là kiểm tra xem hắn có nhắn gì không?
Một tin cuối này, nhất định phải nhắm vào trọng điểm, không thể để lãng phí được.
Hạ Hành: [Tôi sẽ đến mặt trăng tìm anh!]
Hắn vẫn nhìn màn hình chat, thầm nghĩ không biết Hà Hoan có đọc được tin này không, hay là phải nộp hết thiết bị liên lạc lên rồi?
Bỗng một tin nhắn nhảy đến: [Chờ cậu đến tôi sẽ đút no cậu.]
Hạ Hành sờ gáy, nghĩ thầm đút no tôi? Vật tư mặt trăng có hạn, đồ ăn hay nước đều phải dùng theo định lượng, coi như anh là thao tác viên lợi hại đi nữa, cũng có được nhiêu đặc quyền đâu.
Ngươi hoàn cho ăn no ta?
Ngươi lấy cái gì cho ăn no ta a? Trên mặt trăng hạt cát?
Lúc này, Ngôn Dụ Phong thanh âm vang lên.
"Ta nói Hạ Hành, đêm nay ngươi hung hăng được rồi, trở lại cho ta hảo hảo ngủ.
Ngày mai nhất định muốn thắng." Ngôn Dụ Phong nói.
"Biết đến, ngươi liền như vậy muốn đi mặt trăng sao?"
Hạ Hành thuận miệng nói, không nghĩ tới Ngôn Dụ Phong dĩ nhiên cho khẳng định đáp án.
"Đối, ta nghĩ đi mặt trăng.
Vốn là ngạch quân dịch dự bị cuối cùng một năm là có thể đi mặt trăng cứ điểm, thế nhưng ngươi biết, ta rút ra ngạch quân dịch dự bị, không có cơ hội như vậy."
Hạ Hành thần sắc cũng cùng nghiêm túc: "Ta biết rồi, chúng ta nhất định sẽ thắng."
Về tới phòng ngủ, Hạ Hành cái gì cũng không nghĩ nhiều, ngay lập tức liền đang ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, chuông báo mới vừa vang lên, hắn liền xẹt mà ngồi dậy, đánh răng rửa mặt, vừa đến dưới lầu, liền thấy đặt tại trên bàn ăn cà-ri xào bò cơm.
"Vương Thiên Chuy! Đây là ngươi làm sao? Ngươi làm ta cũng không ăn!" Hạ Hành nghiêm trang nói.
Hắn mơ hồ suy đoán, cái này cơm là Hà Hoan dặn Vương Thiên Chuy chuẩn bị.
Cũng không phải Hà Hoan tự mình làm, ăn cũng không phải cái mùi kia a.
Vương Thiên Chuy nở nụ cười, mở ra ghế tựa tại Hạ Hành ngồi xuống bên người.
"Đây là một tương lai tự đông khu nhân viên cảnh vệ tự mình lái xe đến Tô Chấn trong nhà, nói đông khu trong căn cứ có người muốn ăn Hạ Tu Văn làm cà-ri xào bò..."
Hạ Hành sửng sốt một chút, hắn biết đến tối hôm qua chính mình đại chiến Lâm Hải Quỳnh, tin tức huyên náo lớn như vậy, Hạ Tu Văn coi như tưởng phải tới thăm hắn thi đấu cũng khó khăn.
Mặc dù mình chưa bao giờ tại Hà Hoan trước mặt mở miệng đề cập tới Hạ Tu Văn sự tình, thế nhưng Hà Hoan nếu đã từng nghĩ tới phải tự làm hắn hỏa khống chế tay, phỏng chừng tổ tông mười tám đời đều hiểu qua đi.
Có thể ăn được cha làm cà-ri xào bò, Hạ Hành cảm thấy rất cao hứng.
Hắn há to miệng, ăn miệng vừa hạ xuống, sau đó ngây ngẩn cả