Cuồng Sóng

Có Em Bên Anh


trước sau



Editor: Meow
Hạ Hành sững người, nháy mắt nghĩ đến lần Hà Hoan bị vây ở công truy nhập, đụng phải sâu hồn công kích, suýt thì chết vì thiếu dưỡng khí.

Đáy lòng hắn chợt căng thẳng tột độ, thân thể cũng bắt đầu run rẩy.

Hà Hoan bên cạnh lập tức cảm nhận được Hạ Hành không bình thường, kéo hắn vào lòng, ôm thật chặt.

"Đừng sợ, đừng sợ có anh đây." Hai má Hà Hoan áp vào mặt hắn, "Sẽ không nguy hiểm đâu, không sao đâu."
Khí tức ôn nhu của Hà Hoan bao trùm bên hõm cổ Hạ Hành, nỗi sợ cùng bất an ẩn sâu nơi đáy lòng từ từ lắng động xuống.

"Dưỡng khí...!hình như dưỡng khí bị ngừng..." Thanh âm Hạ Hành như bị nghẹn lại nơi cổ họng, phải phí sức rất lớn mới nói được.

"Không sao.

Dưỡng khí hiện có đủ để chúng ta hô hấp trong vài tiếng.

Trong căn cứ có giám sát tất cả hành vi hoạt động của anh.

Họ sẽ biết chúng ta bị vây ở đây.

Người trong căn cứ chắc chắn sẽ tới cứu trong thời gian sớm nhất, vậy nên chắc chắn không có gì nguy hiểm đâu."
Thanh âm Hà Hoan trong trẻo điềm tĩnh, hô hấp vững vàng, Hạ Hành bị áp vào ngực y, trừ nhóc Diệp Dương ồn ào sợ tối, chỉ còn lại tiếng tim đập của Hà Hoan.

"Khá hơn không?"
"Ừm." Hạ Hành vẫn run nhè nhẹ, bỗng nghĩ đến điều gì, sốt sắng lên, "Có khi nào có sâu hồn vào đây không? Có khi nào như cứ điểm trạm không gian...!là sâu hồn phá hoại! Súng của anh đâu!!"
Hạ Hành dùng sức ấn eo Hà Hoan, muốn tìm bao đựng súng của y, nhưng bên hông không có gì cả, ngoại trừ giây nịt.

Hà Hoan cũng không tức giận, mặc cho Hạ Hành như bị cưỡng bách mà không ngừng mò tim trên người mình.

"Lần này không phải sâu hồn đâu, Hạ Hành, thật không phải đâu.

Là lỗi của anh...!anh không nên dẫn em đến đây."
Thân thể Hà Hoan ấm áp, cánh tay ôm Hạ Hành thật vững chãi.

Hạ Hành hít một hơi thật sâu, chậm rãi thả lòng, lý trí cũng từ từ trở lại.

"Đây là...!đây là kiểm tra đúng không?" Hạ Hành hạ thấp giọng, ghé bên tai Hà Hoan nói.

"Ừ, kiểm tra.

Em còn nhớ lần kiểm tra tâm lý cuối cùng lúc em rời quân dự bị, vì gì mà bị đánh giá không hợp cách không?"
Nghe Hà Hoan nói hắn mới kịp phản ứng.

Là vì hắn sợ không gian kín tối.

Lúc ấy đúng là sợ thật, hắn rất sợ không gian như vậy, tối tăm như trôi dạt giữa vũ trụ không có điểm cuối.

Khi đó vừa trải qua sự thật Quan Thành đã hi sinh, cảm thấy sợ hãi với hết thảy, một khi xuất hiện không gian kín tối tăm hắn sẽ cực kỳ hoảng sợ, không thể hô hấp được.

Dù là giờ vẫn còn hơi hoảng.

Qua một thời gian, cuộc sống vẫn tiếp diễn như thế, Hạ Hành từ từ nhận ra không phải hắn sợ tối, mà là sợ sự cô độc, sợ không còn ai có thể đáp lại mình.

Đối với Hạ Hành, bóng tối chân chính là sau khi Quan Thành nhắm mắt, trong khoang chiến hạm chỉ còn lại một mình hắn, một mình tự quyết tự làm, không còn bất kì ai chỉ dẫn cùng đáp lại lời hắn.

Hai năm sau đó, hắn đã không còn sợ hãi bóng tối như vậy nữa.

Tối ngủ có thể tắt đèn, một người ngồi trong khoang điều khiển cũng không sợ gì cả.

Nhưng giờ không giống vậy, loại bóng tối vô tận này, giống như có một lực lượng vô hình từ bốn phương tám hướng không ngừng ép đến.

Nhưng trong bóng tối vô tận này, cái ôm của Hà Hoan trở nên chân thực hơn bao giờ hết.

Hạ Hành vùi sâu vào ngực y, đắm chìm trong hương vị của y, tâm trạng dần bình tĩnh lại.

Không phải là hắn không vượt qua được bóng tối, mà là sự cô độc.

"Ổn chưa em? Ngoan, tí nữa anh sẽ đeo mặt nạ dưỡng khí lên cho em, rồi ngồi nghỉ ngơi.

Họ không giam chúng ta lâu đâu." Hà Hoan vuốt gáy Hạ Hành.

"Nếu như đây là kiểm tra, thì chắc hạm đội muốn biết em đã khỏi chứng PTSD[1] chưa.

Anh nói thẳng cho em biết như thế là gian lận rồi.

Anh không sợ bị kỷ luật à?" Hạ Hành thấp giọng hỏi.

[1] rối loạn căng thẳng sau sang chấn
"Nhìn anh giống sợ mấy thứ đó lắm à?" Tiếng cười Hà Hoan nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn.

Ấm áp, mang theo chút ướt át, làm dịu đi thần kinh căng thẳng của Hạ Hành.

"Thật ra anh cũng rất sợ tối, đúng không?" Hạ Hành hỏi.

"Ha?"
"Anh ôm em rất chặt, đối với anh mà nói, nơi càng tối thì anh càng sợ.

Vì anh không nhìn thấy em." Hạ Hành cúi đầu nghiêng mặt, kề sát lồng ngực Hà Hoan, "Nhịp tim anh khác lúc bình thường.


Dù anh rất giỏi ngụy trang, vẫn luôn làm bộ không sao cả...!Nhưng mà anh đang sợ, đúng không?"
Dù Hà Hoan có run nhè nhẹ cũng không qua được mắt Hạ Hành.

Hạ Hành vỗ vỗ lưng y: "Đừng sợ, sau này không còn phải sợ hãi nữa đâu."
"Hả?"
Hà Hoan đang nghĩ xem ý của hắn là gì, Hạ Hành đã lôi y đến thiết bị nhận dạng ban nãy.

"Có phải bảng điều khiển ở chỗ này không?" Hạ Hành hỏi.

"Hẳn là." Hà Hoan đáp.

Hạ Hành quay đầu, vẫy tay hướng Diệp Dương: "Diệp Dương ơi, lại đây soi đèn đi."
"Vâng!"
Sứ mệnh kêu gọi, Diệp Dương lập tức chạy đến, chiếu sáng góc nhỏ kia.

Hạ Hành mở bảng điều khiển, nguồn điện dự trữ được kích hoạt, Hạ Hành mở hệ thống, rồi lôi Hà Hoan đến, phải cần y để nhận diện thông tin.

Xuyên qua tia sáng từ quang não, Hạ Hành thấy y hạ mi mắt, thoạt nhìn thật làm đau lòng người.

Nếu chỉ một mình Hà Hoan bị vây ở đây thì sao?
Không ai nhìn thấy y, cũng không có ai cần y giả bộ mạnh mẽ, có phải là y sẽ ngồi một mình trong góc, cúi đầu, nắm chặt tay, chờ cứu viện?
"Em định thông qua bảng điều khiển mở cửa à, chắc không được đâu.

Bởi phía trước là chiến hạm, thuộc về khu bảo mật cấp 1." Hà Hoan nhàn nhạt nói.

"Ai nói em muốn mở cửa? Chúng ta mở đèn thôi là được." Hạ Hành nhướng mày, cười nói.

Hắn nhập một chuỗi mã, Hà Hoan nhìn gò má Hạ Hành, nhẹ mỉm cười, hiếm khi không nói gì phá hoại bầu không khí.

"Có phải anh thấy em rất đẹp trai hông?" Hai tay Hạ Hành vẫn đặt trên bàn phím.

"Ừ, đẹp trai lắm.

Ai dạy em mấy cái này?" Hà Hoan hỏi.

"Còn có thể là ai chứ, Quan Thành ấy." Hạ Hành nhìn Hà Hoan, ý là Anh có biết Quan Thành không.

"Đương nhiên anh biết anh ấy."
Diệp Dương vẫn luôn đứng cạnh bỗng nói: "Oa! Tuy xem không hiểu anh đang làm gì, nhưng anh thật lợi hại đó!"
Hạ Hành sửng sốt, Hà Hoan trêu đùa nói: "Diệp Dương à, nhóc mà không lên tiếng, thì bọn anh đều sắp quên sự tồn tại của nhóc rồi đó."
Diệp Dương tủi thân: "Em đứng soi đèn nãy giờ mà."
Bỗng "Tách" một tiếng, ánh đèn chiếu sáng không gian tối mù ban nãy.

Ánh đèn trắng sáng rơi lên mặt Hà Hoan, thoạt nhìn y vẫn hơi mù mờ không rõ.

Hạ Hành nâng tay y lên, nhẹ nhàng gỡ từng ngón một đang nắm chặt, lòng bàn tay còn lưu lại vết móng tay.

Hà Hoan rũ mắt, cười bất đắc dĩ: "Bị em phát hiện rồi."
"Là do chúng ta hiểu nhau.

Chúng ta đều sợ cô độc, đều không muốn một mình một người chờ ở không gian tối tăm." Hạ Hành nhẹ giọng nói.

Ngay lúc đó, cánh cửa phía sau họ bỗng mở ra.

Không khí trong lành tràn vào.

Hạ Hành quay đầu, thấy một người tóc muối tiêu, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, ông mặc một thân quân trang, dáng người kiên cường, mặt mày nghiêm túc, không giận tự uy, là một trung tướng.

Bên cạnh ông là cảnh vệ cùng thư ký, còn có một người đàn ông mặc áo blouse trắng.

"Ngô Nhuận, quả nhiên là anh." Hà Hoan nhắm mắt, thở dài bất đắc dĩ.

"Người kia là ai?" Hạ Hành nheo mắt lại, nhỏ giọng hỏi Hà Hoan.

"Bác sĩ tâm lý của anh." Hà Hoan đáp.

Hạ Hành vừa nghe, ánh mắt lạnh lẽo, bước nhanh đến hướng Ngô Nhuận, tất cả người ở đây đều nhìn sang, cho là hắn định chào hỏi bác sĩ tâm lý của Hà Hoan vài câu, ngờ đâu Hạ Hành đã đưa tay đấm Ngô Nhuận ngã xuống đất.

Hiện trường sợ ngây người.

Cảnh vệ nhanh chóng rút súng ra.

Hà Hoan dứt khoát lôi Hạ Hành ra sau lưng, lạnh như băng nhìn mấy cảnh vệ.

"Các người tính làm gì?"
Thanh âm y không lớn, nhưng mỗi một chữ như mang sức mạng, mười phần áp bách.

Ngô Nhận sờ khóe môi chảy máu, đứng lên.

"Hà Hoan, cậu chơi khôn nó vừa thôi." Ngô Nhuận mỉm cười bất lực, "Rõ ràng kiểm tra lần này là ghim cậu, chứ có nhằm vào Hạ Hành đâu.

Thế mà cậu còn nói lần này liên bang muốn triệu cậu ấy về, nên mới làm bài kiểm tra tâm lý."
Hạ Hành được Hà Hoan che chở sau lưng chợt sửng sốt, đẩy đẩy Hà Hoan: "Này, thế tóm lại là anh có biết không?"
"Đương nhiên không.

Nếu đã sợ tối, anh còn cố ý chui vô đó làm gì, có phải đầu có vấn đề đâu?" Hà Hoan nghiêng đầu, vừa vặn đối mắt với Hạ Hành.

"Xì.

Trời mới biết."
Tầm mắt Hạ Hành chuyển từ Ngô Nhuận lên vị trung tướng kia.

Lạc Thiên Hà thản nhiên nở nụ cười, giơ tay phất xuống, tất cả cảnh vệ thu súng lui về.

"Hạ Hành, hoan nghênh cậu đến căn cứ quân sự mặt trăng.

Tôi là Lạc Thiên Hà."
Lạc Thiên Hà đến trước mặt Hà Hoan, nhướng mày, "Hà Hoan, nhích qua chút, cậu chặn mất Hạ Hành rồi."
Lúc này Hà Hoan mới nghiêng người sang, Lạc Thiên Hà nắm tay Hạ Hành.

"Tôi biết ngài rất lợi hại, vô cùng có tiếng nói ở đây."
Hạ Hành không hề tỏ ra sợ hãi dù đối mặt với nhân vật lớn quyền cao chức trọng.

Lạc Thiên Hà cười: "Ta thích đôi mắt đứa nhóc này.

Sáng trong sạch sẽ, được nhóc nhìn cùng là một loại hưởng thụ."
Ngược lại chỉ một câu như vậy đã làm Hạ Hành đỏ mặt.

"Đừng trách Ngô Nhuận, lần kiểm tra này...!là do có lệnh của ta.

Hơn nữa, nhìn qua thì cách này rất tốt để hiểu rõ vấn đề, mục đích rõ ràng, hiệu quả nhanh chóng." Lạc Thiên Hà nói.

"Đúng là rất tốt để nhận rõ vấn đề.

Nhưng mục đích cuối cùng là gì?" Hạ Hành vẫn cứ nhìn thẳng vào mắt Lạc Thiên Hà.

Người ở đây đều toát mồ hôi lạnh.

Lá gan thằng nhóc này lớn đấy.

Phải biết năm đó Lạc Thiên Hà đã từng rong ruổi khắp trái đất mặt trăng, lăn lộn trong rừng súng mưa đạn.

Thế mà giờ nhãi này lại dám nói chuyện như thế với ông.

Lạc Thiên Hà giơ tay, tỏ ý cho cảnh vệ và thư ký rời đi, chỉ để lại Ngô Nhuận.

"Nhóc Hà Hoan này, như cậu thấy là một thao tác viên ưu tú đến mức không người nào có thể hợp tác.

Nhìn như hoàn mỹ không khuyết điểm, nhưng thật ra nơi nơi đều là vết nứt, chạm vào sẽ nát.

Sau này chắc chắn chúng ta sẽ có một trận chiến với sao Hỏa, nếu Hà Hoan vỡ nát, thà rằng để y vỡ ngay bây giờ...!Còn tốt hơn là cứ như vậy đi Hỏa vệ một."
"Nên đây là vì để Hà Hoan bại lộ vấn đề của mình? Nếu là thế...!các người cứ nhốt thẳng anh ấy vào phòng tối là được rồi.

Còn kéo thêm tôi làm gì?" Hạ Hành nhíu mày.

Ngô Nhuận bước tới, nói: "Cậu cũng có vấn đề tương tự.

Tuy là không đến mức mắc chứng sợ hãi, nhưng cậu chống cự nó."
"Cho nên, đã nhốt tôi với Hà Hoan - hai người chung vấn đề cùng một chỗ?" Hạ Hành càng nghĩ càng cảm thấy mấy người này thật vô lý.

"Không, là chỉ có tự hai người các cậu mới có thể giúp nhau vượt qua góc tối trong tim." Ngô Nhuận đáp.

Hạ Hành nhìn qua Hà Hoan, y đang rũ mắt, như là đang lâm vào nỗi ưu phiền nào đó, chẳng hề nói một câu.

"Lúc đầu khi mới tìm được cậu, tôi đã nói với Hà Hoan là cậu sẽ không làm pháo thủ của y được, vì cậu có mắc PTSD ở một mức nào đó.

Nhưng khi Hà Hoan trở về sau khi xem cậu thi đấu, đã khẳng định rằng cậu không bị, thậm chí còn cược với tôi nếu như cậu bị PTSD thì sẽ cải tà quy chính."
Hạ Hành thở dài bất lực, nhích mũi chân nhẹ đá Hà Hoan: "Này, thế anh cải tà quy chính chưa?"
"Anh vẫn luôn rất chính trực.

Đặc biệt là đối với em." Hà Hoan nói.

"Thật ra những người trở về từ Cuộc chiến Hắc yểm đều có vết rạn nứt.

Vết nứt có thể càng ngày càng lớn, nhưng cũng có thể sẽ được lấp đầy, trở nên ngày càng kiên cố cứng rắn.

Nhưng trước tiên, cần phải tự mình đối mặt với nó đã." Ngô Nhuận chuyển ánh mắt sắc bén về phía Hà Hoan.

Lạc Thiên Hà vỗ vai Hạ Hành: "Xin lỗi vì đã dùng phương thức như vậy hoan nghênh cậu đến căn cứ mặt trăng.

Ta đã đáp ứng Hà Hoan, chỉ cần y còn có thể lái chiến hạm thì tuyệt đối sẽ không triệu cậu về hạm đội.

Qua mấy đợt diễn tập gần đây, Hà Hoan vẫn còn giữ vững trạng thái hoàng kim, thế nên cậu cứ yên tâm mà nghỉ dưỡng ở đây."
Hạ Hành cười lạnh: "Các người đều là trưởng bối và người trưởng thành, thật quá gian xảo."
"Ồ? Chúng ta gian xảo ở đâu nào?" Lạc Thiên Hà hứng thú hỏi.

"Đầu tiên là thừa dịp chúng tôi chưa chuẩn bị, vây vào phòng tối, để tôi phát hiện vấn đề của Hà Hoan.

Chắc chắc Hà Hoan sẽ vì không để tôi lo lắng, mà phát huy kỹ năng diễn xuất xuất sắc làm bộ như vẫn bình thường, mà tôi sẽ càng thêm đau lòng." Hạ Hành nói.

Hà Hoan đứng cách đó không xa, vẫn luôn cúi đầu, như là cảm thấy tội lỗi sau khi lời nói dối bị phơi bày.

Có lẽ y muốn giấu, nhưng đã bị Hạ Hành nhìn thấu, vậy thì giờ giấu cũng chả có ý nghĩa gì.

"Quá đáng hơn là, ngoài mặt ngài nói không triệu tôi về hạm đội, nhưng cũng nói cho tôi biết hết thảy tự do hiện có của tôi là do Hà Hoan đổi lấy.

Ngài muốn tôi mang cõi lòng đầy hổ thẹn khi rời khỏi mặt trăng, đúng không?" Hạ Hành ngước mắt lên, lạnh lẽo nhìn Lạc Thiên Hà, "Tất cả chúng ta ở đây đều thật là xấu hổ, trừ Hà Hoan."
Bầu không khí cực kì khẩn trương.


Lạc Thiên Hà nheo mắt, tia ôn hòa trên mặt đã biến mất, không khí xung quanh dần ngột ngạt gò bó.

Ngô Nhuận nhanh chóng tiến lên, muốn xoa dịu bầu không khí, không ngờ Lạc Thiên Hà lại cười.

"Đúng là thủ đoạn của chúng tôi rất vụng về.

Nhưng mà cậu thích kiểu này, đúng không?" Lạc Thiên Hà nói.

"Ông..." Hạ Hành bỗng nghẹn họng.

Lạc Thiên Hà đi lướt qua Hạ Hành, cười nói: "Ta đã xem cậu thi đấu phi hạm.

Cũng là fan của cậu đấy."
"Ông có nói vậy cũng không được tha thứ..."
"Nhóc à, tuy rằng ta rất muốn chọn giúp cậu.

Nhưng đường là của chính cậu, nguyện ý ở lại trong bóng tối, sợ cái này lo cái kia hay là gì khác, tôi sẽ không quan tâm."
Dứt lời, Lạc Thiên Hạ rời đi cùng Ngô Nhuận.

Giờ chằng còn tâm tình đi xem chiến hạm nữa, Hạ Hành đến cạnh Hà Hoan, nắm cổ tay y, kéo kéo.

"Này, đại boss đi hết rồi, anh còn đứng đây buồn phiền cái gì? Về, ngủ."
Nơi này quá yên tĩnh, Hạ Hành không quen lắm.

"Xin lỗi, để em phải cùng anh...!chịu kiểm tra." Thanh âm Hà Hoan rất nhẹ.

"Này, em không thích nơi này." Hạ Hành cúi đầu, tìm đôi mắt Hà Hoan, khi ánh mắt họ chạm nhau, trái tim Hạ Hành kéo đi lý trí, "Hà Hoan à, em càng thích phòng ngủ anh hơn, hoặc là khoang mô phỏng, hay cabin phi hạm.

Anh biết vì sao không?"
"Vì sao?" Đôi mắt Hà Hoan toát lên tia hiếu kỳ hiếm thấy.

"Vì em có thể dễ dàng nghe thấy tiếng hô hấp của anh, gần hơn chút là có thể ngửi thấy mùi hương trên người anh, không cần tìm cũng có thể chạm vào ánh mắt anh, thậm chí không cần chạm vào anh vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.

Anh có thích không gian như vậy không?" Hạ Hành nghiêm túc hỏi.

"Thích.

Thích muốn chết." Thanh âm Hà Hoan nhẹ nhàng run rẩy.

"Cho nên anh xem, không phải chúng ta sợ tối, sợ không gian kín.

Mà thứ chúng ta sợ, chính là chỉ còn một mình cô độc trong khoang chiến hạm."
Hà Hoan lập tức ôm chặt lấy Hạ Hành.

Sức ôm lớn kinh người, Hạ Hành bị ghìm đến xương kêu răng rắc, mặt trướng đỏ bừng, hắn cắn chặt răng nhận cái ôm của y, đây mới thực sự là Hà Hoan.

Y rất cô độc, rất khát vọng có người có thể hiểu mình, nên khi Hạ Hành nói như vậy, chợt như người đang mệt mỏi khát khô đi giữa sa mạc...!gặp được cơn mưa rào.

Vết nứt khô cằn trong tim phồng lên từng chút một, rồi dần được lấp đầy.

Thậm chí Hạ Hành không nhớ nổi mình cùng Hà Hoan về phòng ngủ bằng cách nào.

Bọn họ liền đèn đều không có khai, Hạ Hành chỉ biết mình bị nhấn ở kia trương nhỏ hẹp đến xoay người đều có thể ngã xuống trên giường.

Hà Hoan trọng lượng đè xuống, hắn hết sức mà ngậm hôn Hạ Hành cằm, cướp đoạt môi của hắn, bừa bãi tàn phá giống nhau hoàn toàn bỏ qua khắc chế cùng che giấu.

Hơi thở của hắn rất nóng, đầu lưỡi mang theo gắng sức lượng không ngừng nghiền ép Hạ Hành.

Hạ Hành nội tâm một trận binh hoang mã loạn, hắn theo bản năng muốn chống đỡ từ bản thân, thế nhưng Hà Hoan hội càng thêm dùng sức mà hôn một cái đến.

Trên gương mặt cảm giác được một trận thấm ướt, Hạ Hành bỗng nhiên ý thức được đó là Hà Hoan nước mắt.

Lồng ngực của hắn nhẹ nhàng mà rung động, hắn đang khóc.

Hạ Hành ôn nhu dán lên hắn lưỡi, hôn trả, ngón tay chậm rãi lún vào sợi tóc của hắn bên trong.

"Không có gì đáng lo lắng, ta liền ở đây này."
Trong bóng tối, thị giác bị mức độ lớn mà yếu bớt, chỉ còn dư lại xúc giác cùng thính giác, Hà Hoan thật giống cũng biến thành mặt khác bộ dáng, một cái thật hơn thực, Hạ Hành không biết bộ dáng.

"Còn nhớ lần thứ nhất đang bay hạm bên trong hợp tác sao? Chúng ta thắng Chu Hồng cùng Trần Ngọc, ngươi trái lại nằm nhoài trên chỗ ngồi điều khiển khóc." Hà Hoan nói.

Hắn ly Hạ Hành rất gần, nói chuyện khí tức rơi vào Hạ Hành trên da thịt, theo không khí bởi vì âm thanh rung động, thật giống liên trái tim cũng cộng hưởng theo.

"Nhớ tới.

Bởi vì ta nhớ lại hắc yểm cuộc chiến bên trong, này đó từng cái từng cái rời đi tiền bối của ta.

Bao quát Thành ca."
Hạ Hành vừa nói, vừa tưởng tượng hơi thở của chính mình đụng vào thượng Hà Hoan thời điểm, Hà Hoan có thể hay không giống như chính mình, cảm giác được hồi hộp, muốn nắm giữ cùng quý trọng tất cả mọi thứ ở hiện tại?
"Ta...! Giống như ngươi.

Tại chiến hạm của ta bên trong, cái thứ nhất chết trận chính là chữa trị sư.

Khai chiến trước, tên kia hoàn theo chúng ta nói hắn có bạn gái.

Lúc đó ta còn cố ý trêu chọc hắn, gọi hắn không cần loạn đứng flag.

Trong ti vi phim ảnh không đều như vậy diễn sao, cái gì lão bà mang thai, cái gì muốn tham gia nữ nhi lễ cưới, càng là có lo lắng thì

càng không về được."
Hà Hoan âm thanh khinh xa xôi, phảng phất này vết nứt cũng rất nhỏ, mà Hạ Hành biết đến, Hà Hoan e rằng vĩnh viễn sẽ không đối người thứ hai lại nói lên vị kia chữa trị sư, mà này đạo đau xót cũng vĩnh viễn tại Hà Hoan trong lòng.

"Ân, đúng đấy.

Cái tên này thực sự là miệng xui xẻo." Hạ Hành nói.

"Đương chữa trị sư một câu nói cũng không nói, hắn hệ điều hành bị phòng ngự sư tiếp quản thời điểm, ta liền biết...!Ta liền biết hắn xảy ra vấn đề rồi.

Ta không dám quay đầu lại, cũng không dám kêu tên của hắn.

Ta thậm chí không có thời gian vì hắn khổ sở."
Mỗi một giây đều là ngàn cân treo sợi tóc.

Chỉ có sinh tử.

"Chiến hạm của ta bị mười mấy chiếc chiến hạm địch vây đánh.

Bởi vì khi đó nhiệm vụ của ta chính là hấp dẫn kẻ địch, cấp bị thương nặng đệ nhất trung đội rút đi thời gian.

Này đó chiến hạm địch bắn tỉa thật lợi hại, mỗi một đánh đều mục đích tiên minh hơn nữa góc độ tinh chuẩn.

Ta không thể để cho chúng nó tái bắn trúng chúng ta dưỡng khí trữ bị...!Dưỡng khí dự trữ bảo vệ thế nhưng...!Thế nhưng phòng ngự sư bị đánh trúng.

Nàng đang chảy máu, nàng vẫn như cũ thủ vững vị trí của chính mình.

Ta là sau khi trở về mới biết, nàng tử rất thống khổ, phi thường thống khổ.

Nàng vốn là có thể lấy xuống dưỡng khí để cho mình giải thoát, thế nhưng nàng vì chúng ta vẫn luôn kiên trì tới cuối cùng một khẩu hô hấp.

Tất cả mọi người nói đem chiếm hạm lái về ta là anh hùng...!Không...! Bọn họ mới phải."
Hạ Hành nghe Hà Hoan âm thanh, nhắm hai mắt lại, nước mắt rơi xuống.

Hắn vẫn cho là cõi đời này lưng đeo trầm trọng quá khứ chỉ có chính hắn.

Kỳ thực không phải, còn có Hà Hoan.

Hắn như cái đào binh giống nhau, nói mình sợ tối, nói mình sợ giam cầm không gian, liền rời đi chiếm hạm.

Mà Hà Hoan nhưng vẫn ở đây, không có nhát gan.

"Ta hỏa khống chế tay...!Là lâm thời bị điều đến.

Hắn là cái không thua gì Trần Ngọc cao thủ, ta không lừa ngươi.

Mà là của chúng ta độ xứng đôi không rất cao quý, tám mươi mốt phần trăm.

Tại tác chiến trước diễn tập, đôi ta còn tại phân cao thấp.

Hắn nói Hà Hoan ngươi như vậy rất đáng gờm, diễn tập chính ngươi đến, ta trực tiếp giao ra hệ thống, ta không đùa với ngươi.

Thế nhưng thật đến tác chiến thời điểm, hắn biết rõ trước tiên đánh rơi bên trái kẻ địch, hắn liền sẽ bị bắn trúng...!Mà hắn vẫn là lựa chọn bảo vệ ta."
Hạ Hành đau lòng đến tột đỉnh, hắn phát hiện sở hữu an ủi đều không có ý nghĩa, sở hữu thống khổ đều là dấu ấn.

Dù cho bây giờ nhìn lại khép lại, sâu sắc vết sẹo vẫn cứ ở nơi đó.

"Chiếm hạm bên trong...!Thật sự chỉ còn dư lại ta một người.

Ta nói cái gì sẽ không có người đáp lại...!Ta dẫn bọn họ về nhà cũng sẽ không có người cảm kích.

Ta thậm chí không biết đem này đó truy đuổi ta chiến hạm địch từng cái từng cái xoá sạch ý nghĩa ở đâu.

Ta tại sao muốn sống sót a? Bọn họ cũng bị mất."
Hạ Hành cảm thấy được chính mình muốn điên rồi, nghe Hà Hoan mỗi một chữ, hắn hàm răng liền run rẩy lợi hại.

Hắn chưa bao giờ giống như bây giờ muốn ôm chặt một người, nắm giữ một cái người, muốn lưu lại một người, ấm áp một người.

"Ngươi nhất định muốn sống sót a.

Không phải ta làm sao bây giờ?" Hạ Hành cuống họng đau đau dữ dội.

"Đúng, ta nhất định muốn sống sót, ta còn có ngươi." Hà Hoan lại một lần nữa hôn lên Hạ Hành, "Ta muốn với ngươi về nhà."
"Vô luận ngươi sau đó sợ hãi cái gì, có ta đây." Hạ Hành dựa vào Hà Hoan bên tai nói.

"Ừm."
Như là một tiếng thở dài, liền phảng phất sở hữu hư không đều bị thỏa mãn.

Bọn họ liền như vậy ôm thật chặt lẫn nhau cực kỳ lâu, lâu đến Hạ Hành hai tay đều ê ẩm, ngực đều bị áp khoái thở không nổi, nhưng chính là không nỡ buông tay ra.

Hà Hoan liền như vậy gối lên Hạ Hành lồng ngực, nghe nhịp tim đập của hắn, ôm thật chặc hắn.

Hoàn toàn giữ lấy tư thái, nhượng Hạ Hành động liên tục đều không cách nào động đậy.

Mà cái này cũng là lần thứ nhất, Hạ Hành ý thức được mình bị một người khác thắm thiết mà cần thiết.

Cả đêm, Hạ Hành đều không có ngủ.

Toàn bộ phòng ngủ nếu như không bật đèn liền là hoàn toàn tối, mà đến mặt trăng thời gian buổi sáng bảy giờ, đầu giường đèn sẽ chậm rãi sáng lên, mô phỏng chính là bệ cửa sổ ánh nắng.

Cái này thiết kế cũng là vì để tránh cho trên mặt trăng nhân viên công tác sai giờ hỗn loạn.


Dựa vào điểm này đầu giường ánh sáng nhạt, Hạ Hành rốt cục có thể nhìn rõ ràng Hà Hoan.

Từ góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy Hà Hoan cái trán, nồng nặc nhỏ dài lông mi cùng với xương mũi.

Hắn lông mày kỳ thực có được rất có khí khái, bởi vì con mắt của hắn đường viền rất mềm mại, cho nên liếc mắt sẽ cảm thấy hắn lông mày cũng có mấy phần ôn nhu.

Thế nhưng lúc này thuận ánh sáng nhạt nhìn sang, Hạ Hành lại cảm giác được mấy phần nhuệ sức lực.

Hắn ngày hôm qua chảy rất nhiều nước mắt, đại khái là bởi vì ở trong bóng tối không cần lo lắng bị Hạ Hành nhìn thấy, Hà Hoan trên gò má còn có nhàn nhạt vệt nước mắt, trên trán một hai lọn tóc bị nước mắt vựng ướt, cứ như vậy kề sát ở thái dương thượng, cả người đều hiện ra yếu đuối lại vô tội.

Hạ Hành cánh tay đều bị đối phương áp đến tê dại, hắn khó khăn nhấc lên một cái tay, hoàn toàn không làm gì được, nặng nề mà buông xuống ở bên giường.

Hạ Hành nghĩ thầm, nhỏ như vậy giường tỏ rõ liền ngủ không xuống hai người, Hà Hoan hoàn đem hắn lừa gạt tiến vào...!Tỏ rõ chính là không có lòng tốt đi?
Mặc dù là như vậy, Hạ Hành phát hiện mình cũng không có cách nào trách cứ đối phương, thậm chí đối với với loại này tiểu tâm cơ còn có chút...!Mừng thầm.

Tay thật vất vả khôi phục cung cấp huyết, Hạ Hành giật giật ngón tay, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra rồi Hà Hoan cái trán một bên sợi tóc, cái tên này cái trán sinh thật là đẹp mắt, khiến người muốn rất thành kính hôn lên đi, đụng vào tư tưởng của hắn, biết rõ hắn tất cả.

Sau đó Hạ Hành liền quát một chút Hà Hoan lông mi, thật ngứa, thế nhưng khiến người thổi đến nghiện.

Hạ Hành liên với quát bốn, năm lần sau, nhanh chóng thu tay lại.

Bởi vì Hà Hoan càng là thoạt nhìn yên tĩnh vô hại, lại càng nhượng Hạ Hành nội tâm tràn ngập cảnh giác.

Luôn cảm thấy cái tên này muốn là bỗng nhiên mở ra mắt, liền muốn cướp đoạt tất cả đòi lấy đánh đổi.

Không biết qua bao lâu, Hà Hoan âm thanh bỗng nhiên vang lên.

"Ngươi làm sao không sờ soạng?"
Rất nhẹ, lại như lông chim giống nhau xẹt qua Hạ Hành trong đầu.

"Ha? Ngươi đã sớm tỉnh rồi? Vậy ngươi làm gì giả bộ ngủ?" Hạ Hành khó chịu hỏi.

Thế nhưng Hà Hoan nằm nhoài trên người mình bộ dáng thật sự khiến người rất có ý muốn bảo hộ, Hạ Hành không nỡ lay động đối phương.

"Muốn biết ngươi đều yêu thích ta nơi nào." Hà Hoan nhắm mắt lại nói.

"Sách...!Tự luyến."
"Ta không động, cũng không mở mắt ra.

Ngươi còn muốn mò nơi nào?" Hà Hoan âm thanh có một chút chút lười biếng, còn mang theo một tia giọng mũi, nhượng Hạ Hành có một loại mình bị đối phương cưng chiều cảm giác.

"Không mò.

Mò bất động.

Ta hai cánh tay đều sắp tàn phế rồi." Hạ Hành buồn buồn nói.

Lúc này Hà Hoan lông mi run rẩy, mở mắt ra, sau đó chống tại Hạ Hành bên người, hai chân của hắn liền tại Hạ Hành hai bên, chậm rãi giơ lên, giảm bớt Hạ Hành trên người áp lực.

"A...!Ta đều sắp bị ép thành bánh." Hạ Hành phát ra một tiếng cảm thán.

Hà Hoan nở nụ cười, ngồi ở bên giường, giơ lên Hạ Hành cánh tay nhẹ nhàng giúp hắn lưu thông máu.

"Xin lỗi."
"Tại sao muốn nói xin lỗi?" Hạ Hành híp mắt, thân thể theo Hà Hoan động tác nhẹ nhàng lay động, ma túy cánh tay đang từ từ khôi phục tri giác, hắn vỗ vỗ miệng, lại như một cái lười biếng miêu.

Hà Hoan nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, "Ta so với ngươi lớn tuổi, so với ngươi kinh nghiệm phong phú, cần phải ta tới chăm sóc ngươi cùng bảo vệ ngươi."
"Ngươi đã chăm sóc ta quá nhiều, cũng bảo vệ ta nhiều lắm.

Ngươi dán vào ngực của ta ngủ bộ dáng, nhượng ta cảm thấy được đặc biệt có cảm giác thành công, đại nam nhân chủ nghĩa sô-vanh lòng tự tin trong nháy mắt bành trướng, thật giống chính mình không gì không làm được.

Xem a xem a, s cấp chiếm hạm thao tác viên đều cần ta mới có thể ngủ được." Hạ Hành nói.

Hà Hoan bị hắn câu kia "Đại nam nhân chủ nghĩa sô-vanh lòng tự tin trong nháy mắt bành trướng" cấp chọc cười, tiếng cười của hắn rất giòn, nhẹ nhàng hai tiếng rơi vào Hạ Hành trong đầu thượng, Hạ Hành run sợ động đến càng thêm lợi hại.

"Lên, ăn điểm tâm đi.

Mặt trăng cứ điểm bữa sáng mùi vị cũng không tệ lắm." Hà Hoan đem Hạ Hành kéo lên.

Hạ Hành ngồi xếp bằng ở mạn giường một bên, chống đỡ cằm, lộ ra hoài nghi biểu tình: "Không thể nào...!Mặt trăng cứ điểm bữa sáng ta là ăn qua.

Áp súc bánh quy phao sữa bò..."
Hà Hoan đứng ở bên cạnh, ngón tay buông xuống, vừa vặn gảy một chút Hạ Hành đỉnh đầu: "Trứng phù dung cuộn thịt hun khói, kiểu Trung Quốc bao thịt, bơ canh nấm còn có sữa đậu nành."
"Không phải chứ? Áp súc bánh quy đâu?"
"Hai năm, khoa học kỹ thuật tại tiến bộ.

Hiện tại mặt trăng cứ điểm vật tư so với ngươi tưởng tượng muốn phong phú rất nhiều." Hà Hoan cười trả lời.

Hạ Hành ngước đầu, lâu dài mà nhìn hắn.

"Làm sao vậy?" Hà Hoan sờ soạng mình một chút mặt, sau đó ý thức được cái gì, "Ta đi rửa mặt đi.

Liền như vậy đi ra ngoài, nhất định sẽ bị Hứa Xung chuyện cười."
Hạ Hành lại kéo lại đối phương, rất nghiêm túc mà nói: "Sẽ không có người chuyện cười ngươi.

Bởi vì như vậy ngươi thoạt nhìn rất thẳng thắn.

Cười cũng hảo, tiều tụy cũng hảo, đều là chân chính ngươi."
Hà Hoan cúi đầu, "Con vật nhỏ, có chút lời cảm tính không muốn tại mới vừa ngủ lên thời điểm nói.

Hội va chạm gây gổ."
Hạ Hành trực tiếp đẩy Hà Hoan một cái, chậm rãi đi đến phòng rửa tay.

Hà Hoan phòng rửa tay rất nhỏ hẹp, vừa vặn chứa đựng một người quay người, thế nhưng này tại mặt trăng cứ điểm bên trong, đã là phi thường xa xỉ phối trí.

Hạ Hành bệ vệ cầm Hà Hoan khăn mặt rửa mặt, sau đó thay hắn chỉnh lý nội vụ.

Hà Hoan nhìn Hạ Hành nghiêm túc vuốt lên ráp trải giường bộ dáng, không nhịn cười được một chút: "Không ai hội tới kiểm tra ta nội vụ."
"Đây là một loại thái độ." Hạ Hành trả lời.

Hà Hoan tiến vào phòng rửa tay, không chỉ có rửa mặt, hoàn cạo cần, khi hắn lần thứ hai đi đi ra thời điểm, cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái không ít.

Mà Hạ Hành cũng đem kia trương nhỏ hẹp giường cấp thu thập chỉnh tề.

"Ta nói, ngươi nơi này quá hẹp.

Ta có phải là phải trở về lực lá chắn tập đoàn chuẩn bị địa phương?" Hạ Hành hỏi.

Hà Hoan cúi người xuống, trói lại giường phía dưới, dùng sức lôi kéo, giường cá nhân dĩ nhiên hướng ra phía ngoài kéo dài, này giống như là chồng chất giường sô pha.

Tuy rằng vẫn là rất hẹp, nhưng ít ra có thể nằm xuống hai người.

Hạ Hành mặt đen lại, nhìn về phía Hà Hoan: "Ta nói...!Ngươi đêm qua tại sao không lôi ra đến? Ta mỏi eo đau lưng cánh tay ngứa ngáy!"
"Ta nghĩ dựa vào ngươi gần một chút." Hà Hoan dừng một chút, dùng rất nhẹ âm thanh nói, "Nhiều năm như vậy, ta lần thứ nhất ngủ được an ổn."
Hạ Hành há miệng, phát hiện liền khí đều sinh không đứng lên.

"Đi thôi, ăn điểm tâm đi.

Ta muốn ăn trứng phù dung cuộn thịt hun khói cùng sữa đậu nành."
"Nhưng là...!Phần món ăn bên trong trứng phù dung cuộn thịt hun khói là xứng bơ canh nấm." Hà Hoan trả lời.

"Đầu óc ngươi khó dùng sao? Ngươi muốn một cái bao thịt xứng sữa đậu nành, ta muốn một phần dường như đản cuộn thịt hun khói xứng canh nấm, sau đó đổi một chút không phải tốt?" Hạ Hành trả lời.

"Ồ...!Bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với ta đổi bữa sáng."
Hạ Hành bỗng nhiên ngừng lại, nhíu mày lại: "Hà Hoan, giả bộ đáng thương chiêu số này đây, nhiều lắm chính là dùng một lần.

Số lần nhiều lắm, liền sẽ cho người đánh mất lòng thông cảm, ngươi rõ ràng đi?"
"Sách...!Ta cho là tiểu biệt thắng tân hôn, ngươi đối với ta hội nhiều một chút ái tâm."
"Thần hắn tân hôn." Hạ Hành lỗ tai mơ hồ liền muốn nóng lên.

Đi không bao lâu, bọn họ liền đi tới mặt trăng cứ điểm bữa sáng phòng ăn.

Trong phòng ăn so với Hạ Hành tưởng tượng muốn náo nhiệt rất nhiều, Hạ Hành con mắt rất tinh, lập tức liền thấy Ngôn Dụ Phong cùng Diệp Dương.

Hứa Xung hãy theo ở bên cạnh họ.

Diệp Dương ngày hôm qua với bọn hắn đồng thời bị giam tại một mảnh đen nhánh trong lối đi, sau đó lại bị Lạc Thiên Hà mệnh lệnh rời đi, cho nên cả đêm đều đang lo lắng hai người bọn họ.

Hứa Xung nheo mắt lại, sờ sờ cằm: "Ta thế nào cảm giác Hà Hoan thoạt nhìn tinh thần sảng khoái a, đêm qua như là xảy ra chuyện gì chuyện tốt?"
Ngôn Dụ Phong cũng quay đầu lại đi, nhìn Hạ Hành một bộ hiếu kỳ bộ dáng nhìn chằm chằm phát bữa sáng trước cửa sổ, lắc lắc đầu: "Không thể.

Muốn thật là có chuyện tốt phát sinh, ngươi có tin hay không lúc này chính là Hà Hoan bưng điểm tâm đi trở về."
Tác giả có lời muốn nói:
Nội tâm của bọn họ đều có hắc ám, đều sợ hãi chiếm hạm bên trong chỉ còn dư lại tự mình một người.

Cho nên bọn họ là hiểu rõ nhất lẫn nhau, cũng là tối hiểu bảo vệ lẫn nhau người..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện