Vào thời điểm chính thức khai mạc hội nghị, Lăng Tiêu Vũ mới cùng đám người tùy tùng tiến vào hội trường.
Khuôn mặt anh ta phơi phới gió xuân, bước chân nhẹ nhàng, sau lưng còn có hai bảo vệ, một đường bước thẳng vào phòng họp.
Mọi người nhìn thấy Lăng Tiêu Vũ, đều rối rít đứng dậy, không ít người cười nói chào hỏi, “Xin chào Lăng đại thiếu gia!”
“Hội thương nhân Nam Châu thật vinh hạnh tiếp đón Lăng đại thiếu gia!”
Bọn họ thái độ cung kính nghênh hợp.
Duy chỉ có Trương Thiên vẫn ngồi im, không có động thái gì, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Lăng Tiêu Vũ.
Không giết người ngay tại chỗ này đã là nể mặt anh ta lắm rồi.
Lăng Tiêu Vũ đối với sự chào đón của mọi người chỉ nhẹ gật đầu, anh ta cũng đã chú ý đến Trương Thiên, ánh mắt oán hận lập tức phòng tới.
Tức giận phát điên, thần sắc lập tức trở nên nghiêm nghị.
Mọi người trong phòng bắt đầu ngửi thấy mùi thuốc súng.
Ngừng một chút, Lăng Tiêu Vũ nhìn lướt qua vị trí của mình, đi đến rồi khoát tay, như một nhân vật lớn ra hiệu bảo mọi người ngồi xuống.
Sau đó, anh ta bình thản lên tiếng, “Chào mọi người, các ông chủ ở thành phố Nam Châu.
Tôi lần này đến đây, đại diện cho hội thương nhân Khánh Giang tới giám sát tình hình đề cử hội viên hội thương nhân Khánh Giang năm nay của mọi người một chút, mọi người chỉ cần duy trì bỏ phiếu công bằng chính xác, không cần để ý nhiều đến sự hiện hiện của tôi.
”
Lúc nói câu này, anh ta còn quay sang nhìn Trương Thiên, gằn từng chữ một.
Mặt chữ ý chính là khiêm tốn, nhưng thực chất là đang ngầm nhắc nhở tất cả mọi người.
Người ngồi ở chỗ này đều là những ông chủ lớn đa mưu túc trí, đương nhiên hiểu ý của Lăng đại thiếu gia.
Có một ông chủ đã bị mua chuộc, lập tức vỗ tay nói, “Được!”
Bốp bốp bốp!
Những người còn lại cũng kịch liệt vỗ tay theo, Tưởng Minh Đức bọn họ đương nhiên cũng phải phối hợp vỗ tay mấy cái.
“Được rồi, mọi người mau bắt đầu đi!” Lăng Tiêu Vũ bộ dáng hống hách không coi ai ra gì, phách lối nói.
Dứt lời, cả hội trường bỗng yên tĩnh trở lại.
Tưởng Minh Đức lên tiếng, trầm giọng nói, “Mọi người đều đã biết về đôi điều sẽ thảo luận trong cuộc họp ngày hôm nay.
Nhưng tôi ở đây vẫn phải nghiêm túc nói lại một lần nữa, hội nghị hôm nay, mục đích chính là để đề cử ra một đại biểu trong hội thương nhân Nam Châu của chúng ta trở thành hội viên hội thương nhân Khánh Giang năm nay.
Người ứng cử có thể tự mình ứng cử hoặc do mọi người đề cử.
Sau đó chúng ta sẽ tiến hành bình bầu bỏ phiếu tại chỗ, công khai, công bằng, chính xác bằng hình thức giơ tay biểu quyết.
Người có số phiếu cao nhất sẽ trở thành đại biểu thay mặt Nam Châu, trở thành hội viên hội thương nhân Khánh Giang năm nay.
Tất cả mọi người đã rõ chưa?”
Dứt lời, ánh mắt Tưởng Minh Đức quét qua một lượt mọi người ngồi trong phòng, lúc lướt qua mấy ông chủ tâm phúc của mình, đặc biệt nheo mắt vài lần.
Ông đang ám chỉ người nhà với nhau thì nên bầu theo ông ấy.
Bành Hoa và Tô Phong cũng làm hành động ám chỉ này.
“Rõ!”
“Đã hiểu!”
Mấy ông chủ đều làm hành động ra hiệu đáp lại.
Tưởng Minh Đức gật đầu một cái, lại bình thản nói, “Vậy bây giờ là lúc tiến cử người ứng cử, có ai tự ứng cử mình trở thành đại biểu đại diện cho hội thương nhân thành phố Nam Châu không?”
Sau câu nói này, toàn hội trường rơi vào yên tĩnh.
Các ông chủ không một ai giơ tay, bọn họ cũng biết hội thương nhân Khánh Giang là vũng nước sâu đến nhường nào, nghe nói mấy ông chủ ở thành phố khác cũng là gia nhập hội thương nhân sau đó liền phá sản, sản nghiệp đều bị phân chia thành từng mảnh nhỏ.
Ngay cả Tưởng Minh Đức cũng không dám tham gia, bọn họ nào có ai dám chứ?
Cuối cùng, Trương Triên mặt ngưng trọng, chậm rãi giơ tay lên, lạnh giọng nói, “Tôi, Trương Thiên.
Đại diện của tập đoàn Ái Thiên, hy vọng có thể gia nhập vào hội thương nhân Khánh Giang.
”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào Trương Thiên, cũng không ai cảm thấy kinh ngạc, bởi chuyện này đều nằm trong dự liệu.
Lăng Tiêu Vũ nheo mắt, nở một nụ cười lạnh.
Tưởng Minh Đức thấy không có ai tự ứng cử nữa, đương nhiên muốn phê duyệt ứng cử viên duy nhất này rồi.
Nhưng Lăng Tiêu Vũ chắc chắn sẽ không để anh được như ý nguyện rồi, liền nói chen vào: “Tô Phong, ông chủ Tô, sao lại không tham gia vậy? Mấy năm gần đây, hình như ông chủ Tô cũng là đại biểu đại diện cho hội thương nhân thành phố Nam Châu mà.
Hơn nữa, ở hội thương nhân Khánh Giang cũng rất xuất sắc, tôi cảm thấy ông chủ Tô đặc biệt thích hợp hơn.
Tập đoàn Ái Thiên này, tôi nhớ là hình như là mới được thành lập một hai tháng gần đây thôi, phải không? Có phải là không được phù hợp cho lắm?”
Lăng Tiêu Vũ vừa nói xong, rất nhiều ông chủ ở đây liền hiểu ra.
Nhà họ Lăng muốn kéo Tô Phong vào hội thương nhân Khánh Giang.
Không ít các ông chủ bắt đầu hùa theo.
“Đúng vậy, tôi cảm thấy nhà họ Tô thích hợp hơn!”
“Nhà họ Tô dù sao cũng là một tập đoàn lâu năm, để