“Kẻ nào cản Trương Thiên này đều phải chết!” Trương Thiên cũng không nhịn nổi nữa, trầm giọng quát mắng.
Anh biết người mới đến này không tầm thường, cũng không muốn tiếp tục trì hoãn thêm nữa.
Xát!
Trong lúc xuất thủ, ánh sáng đỏ chiếu ra, cùng lưỡi đao sắc bén của người đàn ông va chạm.
Cổ tay vòng qua lưỡi đao, đánh xuống cánh tay đối phương.
Cũng may tên đàn ông cầm đao thuận thế vung đao, tay mới không bị gãy.
Anh ta vội vàng lui lại mấy bước, quay về bên cạnh người đàn ông mặc sườn xám.
Tia sáng không lớn, nhưng ánh sáng đỏ này quả thật quá dọa người, thực sự là một nhân vật đáng sợ!
Người đàn ông có tia sáng chứng tỏ uy phong cực lớn, tất cả các thế lực Viêm Hạ đều phải tránh.
Cho nên bọn họ không dám tùy tiện ra tay nữa.
Tất cả mọi người đều đại khái đã đoán ra được thân phận của Trương Thiên!
Đương nhiên là, thái dương thần!
Ba người của tổ chức Hừng Đông nhíu mày, trong lòng có chút chấn kinh!
Lăng Uy mặc dù cũng có chút kiêng kị, nhưng mà ông ta sẽ không bỏ qua, cho dù là thái dương thần trong truyền thuyết thì như thế nào?
Nhà họ Lăng đã bị diệt vong, cả một đời tâm huyết cũng mất sạch, ông ta đau khổ không muốn sống, tình nguyện quyết sống chết với Trương Thiên!
Huống hồ, còn có người của tổ chức Hừng Đông ở đây?
Lăng Uy hô to nói, “Quản lý Dương, mau giúp tôi giết chết hắn ta.”
Quản lý Dương lắc đầu, nhẹ giọng nói, “tôi không phải là đối thủ của thái dương thần!”
Quản lý Dương chắp tay đi tới, nói với Trương Thiên, “Tại hạ quản lý của tổ chức Hừng Đông, Dương Ấn.”
“Mặc dù không biết Lăng Uy đã đắc tội gì với thái dương thần, nhưng mong thái dương thần nể mặt tổ chức Hừng Đông, có thể buông tha cho chúng tôi, buông tha cho Lăng Uy.”
“Không thể nào.” Trương Thiên mắt cũng không thèm chớp, tiếp tục nói, “Cho dù hôm nay cấp trên mấy người có đến, tôi hôm nay cũng phải giết chết Lăng Uy.”
Hai cường giả nghe Trương Thiên nói vậy, tiến lên đứng ở hai bên trái phải của Dương Ấn.
Dương Ấn lại trầm giọng nói, “Nhưng quân chủ hôm nay cũng có lệnh, Lăng Uy không thể chết!”
“Nếu như thái dương thần nhất định muốn ra tay, vậy tha thứ cho tại hạ Dương Ấn cũng khó có thể tuân mệnh.”
Đây là muốn quyết chiến đến cùng sao?
Lăng Uy nghe thấy tổ chức Hừng Đông muốn bảo vệ mình, trên mặt lại lộ ra một nụ cười, nghiêm giọng nói, “Quản lý Dương, tôi còn muốn giết Trương Thiên.”
“Hắn ta khiến tôi thân bại danh liệt, thù này Lăng Uy tôi nhất định phải báo.”
Quản lý Dương liếc nhìn Lăng Uy một chút, nói với người bên cạnh một câu, “Dẫn ông ta đi.”
Người áo đen kia nghe lệnh, ngay cả một tông sư, anh ta cũng nhẹ nhàng dẫn đi.
“Anh dám?” Trương Thiên trợn mắt, sát ý lại nổi lên, bổ nhào xông đến.
Một vùng ánh sáng đỏ chói lòa ập đến.
“Thật xin lỗi, thái dương thần, tôi chỉ là tuân theo lệnh làm việc thôi.” Dương Ấn ra tay, xuất chiêu.
Phảng phất có một luồng ánh sáng màu đen lộ ra.
Rầm! Bùm!
Va chạm giữa hai người rất nhỏ, nhưng chấn động của sự va chạm vẫn còn vang vọng quanh quẩn trong phòng.
Trương Thiên muốn đuổi theo Lăng Uy, lại bị Dương Ấn cản đường ép sát tới, hoàn toàn muốn chặt đứt ý nghĩ của Trương Thiên.
Trương Thiên không di chuyển, trông thấy ánh sáng yếu ớt màu đen, trong lòng anh xuất hiện một gợn sóng, nghiến răng hỏi, “Anh có quan hệ gì với ông ta?”
“Hậu nhân?”
Dương Ấn nghiến răng nói, “Đúng vậy.”
“Anh cho rằng tôi không dám giết anh sao?” Trương Thiên nói.
Dương Ấn nuốt xuống