Nghe Lâm Tử Thanh miêu tả, Trương Thiên đã đoán được, Tiểu Lục có thể đang lấy sức một người một mình chống chọi với đám lính đánh thuê.
Hốc mắt Lâm Tử Thanh đỏ lên, cô không phải là bị dọa sợ khóc, mà là nhìn Tiểu Lục một mình nhảy khỏi xe, lo lắng quá mức…
Cô cầm điện thoại, nhanh chóng gửi vị trí định vị cho Trương Thiên, còn giải thích nói, “Bọn em đang lái xe bị ép vào một bãi đỗ xe bỏ hoang, em không biết chỗ này là nơi nào, đối phương rất đông…”
“Còn có..súng!”
“Tiểu Lục xuống xe, bảo em nằm sấp trong xe đừng cử động, em không giúp được gì hết!”
Pằng! pằng!
Lại có mấy tiếng súng nổ vang lên.
Trương Thiên sau khi nghe thấy, ánh mắt chết chóc lạnh như băng, anh đang lo lắng!
Tiểu Lục là một thiên tài võ thuật, cậu ấy đã thăng cấp từ một tiểu bạch thành tông sư chỉ sau hai năm dưới trướng Trương Thiên, bây giờ, đã hơn hai năm trôi qua, cậu ấy cũng đã đạt cấp đỉnh phong phá kính!
Sắp đạt đến cảnh giới nhập thần!
Dựa vào thực lực của Tiểu Lục, đơn thương độc mã chiến đấu với hai trăm tên lính đánh thuê không phải là không thể!
Nhưng mà, dưới tình hình phải bảo vệ Lâm Tử Thanh thì…
Trong mưa bom bão đạn, Tiểu Lục đạt cấp phá kính hoàn toàn có thể tránh thoát, nhưng mà Trương Thiên tin cậu ấy sẽ không bỏ lại một mình Lâm Tử Thanh.
Hai người bọn họ, không ai được phép có chuyện gì hết!
Trương Thiên trầm giọng an ủi: “Em nghe lời cậu ấy đừng ra ngoài, ở yên trong xe.”
Ngừng một chút, Trương Thiên vẫn nói thêm một câu, “Cậu ấy sẽ tận lực...Anh tin cậu ấy!”
Lúc nói mấy lời này, Trương Thiên cũng có chút ngập ngừng.
“Ừm!” Lâm Tử Thanh nhíu mày trả lời.
“Đợi anh.
Anh rất nhanh sẽ đến thôi.” Trương Thiên nghiến răng trầm giọng nói.
Lúc này, Trương Thiên đã chạy đến một sân bay nhỏ, bình thường dùng trong huấn luyện quân đội.
Khi anh đến đã nhìn thấy có một máy bay chiến đấu đang chờ sẵn.
Cùng đi còn có một người đàn ông thẳng thắn cương nghị, thuộc bộ đội bí mật, bây giờ là thủ hạ của quỷ mị nam tử, phụ trách khu vực Khánh Giang này, tên là Trương Kim Cát.
Nhìn thấy Trương Thiên, cậu ta lập tức chào, “Tổng chỉ huy!”
Bộ đội bí mật, tổng chỉ huy đội hành động, biệt hiệu Thái Dương!
Đây là một trong số những tên gọi trước đây của Trương Thiên.
Trương Thiên không quan tâm, chỉ quan sát xung quanh nói, “Những người khác đâu?”
“Hơn mười người khác đã ngồi máy bay khác đến đó rồi, chúng ta dùng máy bay chiến đấu, sẽ nhanh hơn bọn họ!” Trương Kim Cát trầm giọng giải thích.
Thời gian gấp rút, không thể chậm trễ thêm nữa, Trương Thiên gật đầu lên máy bay.
…
Thành phố Nam Châu, trong một bãi đỗ xe bỏ hoang vắng vẻ.
Cái này là do Tiểu Lục bị mấy cái xe lớn bức ép, rõ ràng biết là có bẫy, nhưng lại không có lựa chọn nào khác.
Lúc đầu chỉ có tầm mười người, Tiểu Lục cho là nhiều lắm thì cũng chỉ tầm hai mươi, ba mươi người thôi.
Nhưng thật không ngờ, đám lính đánh thuê lần này lại có hơn một trăm người, một nhóm lại một nhóm, số lượng thực tế bao nhiêu, Tiểu Lục cũng không rảnh để ý.
Bây giờ, trong tay Tiểu Lục cầm Lang đao, chém giết được khoảng chừng hơn hai mươi tên lính đánh thuê to lớn muốn tiến đến gần xe.
Cậu ấy cứ như vậy yên lặng canh giữ bên cạnh thân xe, một bước cũng chưa hề rời khỏi.
Đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào đám đông lính đánh thuê trước mặt.
Bốn cái lốp của xe ô tô tất cả đều đã bị nổ, không có cơ hội có thể lái xe chạy trốn được.
Nhưng vẫn còn may, Tiểu Lục lùi xe vào một góc chết.
Hai bên trái phải có mấy cái xe hỏng ngăn cản, nếu muốn giết Lâm Tử Thanh, chỉ có thể bước qua xác của Tiểu Lục, sau đó chui vào từ đuôi xe.
Vừa rồi, có một chiếc xe bán tải lao đến, muốn phá tan xe.
Nhưng lại bị cương khí mạnh mẽ của Tiểu Lục cản lại, phá nát chiếc xe.
Nhưng cậu ấy cũng bị thương, bây giờ lồng ngực vẫn còn nhói đau.
Nhưng Tiểu Lục không hề biểu hiện ra bên ngoài.
Đám lính đánh thuê sau khi thấy đồng bọn chết hơn hai mươi người, cũng không còn liều lĩnh nữa, đứng cách xa khoảng bảy mươi, tám mươi mét tấn công, giơ súng lên chĩa thẳng vào Tiểu Lục.
Lần này cũng không đem theo nhiều súng ống đạn dược, lãnh địa Viêm Hạ nghiêm ngặt, bọn chúng sợ sẽ bị lộ ra sơ hở.
Chỗ này chỉ có mười khẩu súng duy nhất!
Cứ tưởng rằng không cần phải dùng đến, nhưng thật không ngờ, đây đã là lượt bắn thứ hai mà vẫn chưa phân thắng bại.
Lần nữa lại nhận được lệnh bắn!
Pằng! Pằng!
Tiểu Lục nhanh chóng dựng những thi thể của đám lính đánh thuê xung quanh thân xe, ngăn không cho đạn lọt qua.
Tay súng chuyển mục tiêu, ngắm chuẩn và nổ súng!
Vậy mà không thèm che chắn cho bản thân, đám lính đánh thuê cười thầm!
Nhưng đám người đó không biết, Tiểu Lục là đang dùng cơ thể của mình hút hỏa lực, dùng hết sức không để đạn xuyên qua, có cơ hội tổn thương đến Lâm Tử Thanh bên trong xe.
Cậu ấy đã nói, người mà Trương Thiên muốn bảo vệ, chính là người mà Tiểu Lục muốn bảo vệ!
Sự an toàn của chị dâu so với tính mạng của cậu quan trọng hơn.
Hơn nữa, bây giờ cậu đã đạt cấp đỉnh phong phá kính, dùng thân đỡ đạn, điều này cậu có thể làm được.
Pằng! Pằng!
Lính đánh thuê bắn hết một băng đạn, nhưng vẫn không có tác dụng.
Bọn chúng lại cho một đội nhỏ lao lên tấn công.
Hai mắt Tiểu Lục tối lại, quanh thân xe