Đồ đàn bà thối? Đồ con hoang?
Châu Vũ ngẩng cao đầu ưỡn ngực, hai mắt trừng lớn, hướng về phía đám người nhà họ Lý giận dữ mắng: “Thật to gan, chị dâu tôi là ai mà đám các người dám chửi mắng? Đừng khiến mặt mình phải nhận thêm xấu hổ nữa, tôi khuyên mấy người bây giờ xin lỗi chị dâu tôi ngay, sau đó thì lập tức cút cho tôi!”
“Nếu không, có tin tôi khiến nhà họ Lý mấy người ở thành phố Hải Thị này biến mất trong nháy mắt không?”
“Người một nhà các người thật sự khiến người khác phải buồn nôn!”
Thanh âm của Châu Vũ không lớn cũng chẳng nhỏ, nhưng lại rất có uy lực, áp bức hiện trường.
Hơn nữa với thực lực nhà họ Châu của cậu ta, thật sự có bản lĩnh này.
Người nhà họ Lý mặt nhăn lại, sững sờ một chút.
Bị khẩu khí này dọa cho sợ hãi.
Nhưng nghĩ lại, người này từ đâu đến? Tại sao lại dám phách lối như thế?
Lại dám ra lệnh cho mình xin lỗi Lâm Tử Thanh?
Còn nói sẽ khiến nhà họ Lý ở Hải Thị biến mất trong nháy mắt?
Hừ, đây chẳng phải là truyện cười sao!
Chẳng phải chỉ là một tên tùy tùng bên cạnh Tôn thần y thôi sao, ở trước mặt Lâm Tử Thanh còn phải khúm núm như thế, mà dám phách lối nói ra mấy lời này.
Thực sự không biết trời cao đất rộng!
Lý Tây lộ ra vẻ mặt cao ngạo, nhíu mày nói: “Mày nghĩ mày là ai?”
Sau đó ông ta chỉ vào Lâm Tử Thanh, nói tiếp: “Mày có biết, con đàn bà mà mày tôn kính, xét theo bối phận, thì nó ở trước mặt tao cũng phải gọi một tiếng cậu hai không.
”
“Dám ở thành phố Hải Thị này bất kính với chúng tao, tao thấy là mày muốn tìm đường rồi!”
Đám người Lý Mộng phụ họa: “Đúng đấy, thật sự buồn cười chết mất, mày có biết nhà họ Lý chúng tao có địa vị như thế nào ở thành phố Hải Thị này không?”
Trong đám người mới đén, ngoại trừ bác sĩ Mã lúng túng không biết phải làm sao, những người khác đều cực kì phách lối cao ngạo.
Ông thực sự dám hỏi tôi là ai sao?
Châu Vũ cười nhạo một tiếng, lắc đầu nghiêm túc trầm giọng nói: “Tôi là Châu Vũ nhà họ Châu ở Kyoto!”
“Địa vị nhà họ Lý mấy người ở thành phố Hải Thị như nào, tôi thật sự đúng là vẫn chưa biết, nhưng mấy người muốn chơi với tôi, đại khái có thể thử một chút.
”
“Thêm nữa, tôi cảnh cáo mấy người, chị dâu tôi không thèm so đo với mấy người bởi vì chị dâu tôi rộng lượng, nhưng không có nghĩa là Châu Vũ tôi cũng rộng lượng như thế, có thể bỏ qua cho mấy người!”
Lời này vừa nói ra, Lý Nhân Triều và đám người nhà Lý Tây lông mày cau lại, nháy mắt nét mặt ngập tràn sự chấn kinh.
Ngay cả Lâm Tử Thanh và Lý Cường cũng quay lại nhìn Châu Vũ với ánh mắt khác lạ.
Ở Kyoto chỉ có một gia tộc duy nhất dám tự xưng là nhà họ Châu!
Là một trong tứ đại gia tộc ở Kyoto, hơn nữa còn nghe đồn là có một vị tướng trấn giữ nhà họ Châu…
Nếu như những người có cùng họ, cũng phải tránh xưng tên.
Mà sự ảnh hưởng của nhà họ Châu ở Viêm Hạ thật sự quá lớn, quá kinh khủng.
Một xí nghiệp ở chỗ như Hải Thị này, nếu như người nhà họ Châu thật sự muốn ra tay, thì dễ dàng chẳng khác gì bóp chết một con kiến.
Tất cả mọi người đều không ai dám lên tiếng nữa.
Người nhà họ Lý cũng không ngờ người đứng trước mặt là Châu Vũ, đến từ Kyoto, hơn nữa còn là người nhà họ Châu ở Kyoto!
Lý Nhân Triều là một thương nhân, đương nhiên biết thực lực nhà họ Châu kinh khủng đến mức nào, sắc mặt lúc này cực kì khó coi, nghẹn họng không nói được một lời nào.
Nếu như người trước mặt này thật sự là người nhà họ Châu, vậy vừa rồi cậu ta nói sẽ khiến nhà họ Lý biến mất là điều hoàn toàn có thể làm được.
Lâm Tử Thanh đến cùng là người như thế nào?
Ngay cả người nhà họ Châu cũng gọi cô ta là chị dâu, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Trán Lý Nhân Triều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lý Tây cũng không khá khẩm hơn tẹo nào, nhà họ Châu thực sự như thế nào, ông ta có thể không hiểu sao?
Trước đó đã nghe bên kia Thiên Hải có một đại gia tộc, bởi vì đắc tội với nhà họ Châu, trong vòng ba ngày liền bị tiêu diệt tận gốc.
Lý Mộng lúc này ngược lại nở một nụ cười trào phúng nói: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là một người từ ngoài đến, vậy mà còn dám ở Hải Thị phách lối? Ông nội, cho người đến giết chết nó đi!”
Hả?
Châu Vũ ném ra một ánh mắt ngoan độc!
Bốp!
Lý Mộng lập tức bị người khác dạy dỗ, hứng trọn một cái bạt tai nặng nề.
Người ra tay là Lý Tây.
Ông ta cắn răng nói: “Im ngay, Châu gia công tử là người mày có thể đắc tội được sao, mau chóng xin lỗi Châu công tử.
”
Lý Mộng bị đánh cho choáng váng đầu óc!
Mợ hãi cũng muốn truy vấn: “Dựa vào cái gì mà bắt Mộng nhi phải xin lỗi…”
Bốp!
Lý Tây lại giơ tay lên, giáng cho vợ mình một cái tát, nghiêm giọng nói: “Nói xin lỗi với Châu công tử!”
Châu Vũ coi như cũng nhìn được ra, người nhà này vì