Ồ, hóa ra Trương Thiên cũng đã thông báo cho bọn họ.
Viện trưởng cũng là do Trương Thiên nhờ người hỗ trợ mời đến, bảo sao lại nhiệt tình như vậy.
Lâm Tử Thanh gật đầu một cái, hốc mắt không khỏi có chút đỏ lên.
Cái gì gọi là tình thân?
Máu mủ tình thâm, ông ngoại thấy chết không cứu, nhưng Trương Thiên vì mẹ vợ, mấy đại nhân vật Khánh Giang có thể gọi đều đến, thần y phía Nam cũng mời đến, ngay cả nhà họ Châu ở Kyoto cũng chạy tới đây.
.
Vừa so sánh như thế, một nhà Lý Nhân Triều quả thật là máu lạnh vô tình!
Lâm Tử Thanh gật đầu nói: “Viện trưởng đã đến chào hỏi rồi, bây giờ đang cùng với Tằng giáo sư ở bệnh viện quân y làm phẫu thuật ở bên trong!”
“À, à, vậy là tốt rồi!” Ba người nhóm Tưởng Minh Đức đồng thanh nói.
Đột nhiên, Liễu Cao Viên nói: “Chị dâu, chị nói đại viện sĩ Tằng Giang bệnh viện quân y cũng đến sao?”
Ba người còn lại không biết, thế nhưng Liễu Cao Viên lại biết rất rõ là ai.
Giáo sư, bác sĩ có y thuật giỏi nhất ở Khánh Giang, muốn hẹn ông ấy còn phải đặt lịch trước mấy tuần lễ mới được.
Lâm Tử Thanh nói: “Ừm, có thể xem là nể mặt Trương Thiên, đến đây xem bệnh cho mẹ tôi.
”
“Chậc chậc, thế thì tốt quá rồi!” Liễu Cao Viên cảm thán.
Hóa ra Trương Thiên thật sự giống như trong lời tâng bốc của đám người lão Tưởng, không gì không thể làm được, lớn mạnh vô địch!
Tưởng Minh Đức có chút tò mò, quay sang hỏi Liễu Cao Viên, Tằng Giang là ai?
Nghe Liễu Cao Viên giải thích xong, bọn họ không kìm lòng được cũng ‘oa’ lên một tiếng: anh Thiên thật đỉnh!
Châu Vũ lúc này mới phát hiện, mấy ông già này cũng gọi là anh Thiên?
Liệu có phải đều là người có cùng bối phận với mình không?
CMN!
Đàn em của anh Thiên đều già như này sao?
Chịu đòn sao?
Cậu ta tiến lên nói: “Tôi nói này mấy vị, có cần phải kinh ngạc đến thế không?”
“Cái người tên Tằng Giang kia rất lợi hại sao? Anh Thiên còn nhờ tôi mời Tôn thần y phía Nam đến đây này!”
“Các ông xem!”
Cậu ta chỉ cho đám người Liễu Cao Viên nhìn về phía Tôn Tư Miêu.
Ở Khánh Giang, mặc dù chưa từng được gặp Tôn thần y, nhưng thanh danh của ông ấy, chắc chắn đã từng nghe qua.
Ông lão kia chính là Tôn Tư Miêu có một không hai trong y học nước nhà sao?
Tôn Tư Miêu gật đầu lên tiếng chào hỏi.
Oa!
Anh Thiên quả nhiên quen biết rộng, ngay cả thần y cũng đến…
Vỗ tay!
Đám người Tô Phong quan sát Châu Vũ một chút: “Chàng trai trẻ, nhìn cách ăn mặc của cậu trông cũng rất có khí phách, cũng là người của anh Thiên sao?”
Châu Vũ khiêm tốn gật đầu nói: “Đúng vậy, hai tuần trước anh Thiên mới thu nạp tiểu đệ.
”
Bành Hoa đến gần nói: “Ây da, lại có chàng trai trẻ tuổi gia nhập, tôi thích!”
Tưởng Minh Đức nói: “Trường hợp này, xét theo bối phận, về sau chúng tôi cũng coi như là nhị ca tam ca của cậu rồi, cậu sau này sẽ là tiểu đệ nhỏ nhất trong nhóm chúng ta.
”
Châu Vũ gật đầu: Vâng! Chào các vị đại ca!”
Đám người Liễu Cao Viên liền tự giới thiệu.
“Tôi tên Liễu Cao Viên, là chủ tịch tập đoàn Liễu thị ở Khánh Giang.
”
“Tôi tên Tưởng Minh Đức, tập đoàn Tưởng thị Hoằng Nhất ở Khánh Giang.
.
”
“Tôi tên Tô Phong, Khánh Giang…”
“Tôi tên Bành Hoa.
.
”
Châu Vũ có chút lúng túng, xấu hổ nói: “Tiểu đệ tên là Châu Vũ, là con trai trưởng của nhà họ Châu ở Kyoto.
.
”
“?”
CMN?
Liễu Cao Viên hai mắt mở lớn, thầm đọc lên: “Nhà họ Châu ở Kyoto?”
“Vâng….
” Châu Vũ gật đầu nói.
Đám người Trương Thiên nhíu mày nhìn một cái, chấn kinh…
CMN, mình lại dám bảo người nhà họ Châu gọi mình là đại ca?
Ở trước mặt nhà họ Châu, tập đoàn mình là cái thá gì chứ?
Còn dám nói ra, mình đúng là chán sống rồi!
“Anh Vũ!” Ba người nhóm Tưởng Minh Đức trăm miệng một lời nói: “Anh ngồi xuống đi ngồi xuống đi.
”
Mấy nhân vật lớn, bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn.
Châu Vũ nở nụ cười khổ, nhìn đám quỷ già vẫn cảm thấy rất thú vị: “Chị dâu và bố vợ vẫn còn đang ở đây đấy.
”
A A! Đúng rồi!
Dù lợi hại như thế nào đi chăng nữa, vẫn phải lấy anh Thiên làm chủ, mấy nhân vật lớn lại gọi Lâm Tử Thanh và Lâm Diệu Đông.
Lâm Tử Thanh và Lâm Diệu Đông gật đầu, nhưng bọn họ không có tâm trạng ngồi xuống.
Người nhà họ Lý lúc này đã tỉnh lại từ trong