Hai trăm vạn mà không đáng nhắc tới?
Nhà anh in được ra tiền hay gì?
Phụt!
Trương Thiên nói xong, người đàn ông trẻ tuổi kia ôm bụng cười to, nói: “Anh nói cái gì? Hai trăm vạn mà không vào mắt anh được sao?”
“Chậc chậc, thấy dáng vẻ nghèo hèn khổ sở của anh, tôi nghĩ trêи người anh còn không có lấy hai trăm đồng, nhà anh có hầm bom hay gì mà nổ vậy.
”
Người phụ nữ trung niên nói: “Thật là càng nói càng thái quá!”
“Thấy anh ăn mặt hàng vỉa hè như vậy, còn muốn diễn người giàu hay sao?”
“Cậu biết tôi là ai không? Người mở nhà hàng Giang Lai trứ danh thành phố Thiên Hải chính là chồng của tôi, rất nhiều ông chủ nhìn thấy chồng tôi cũng phải gọi một tiếng giám đốc Tằng!”
“So tiền tài với tôi, cậu không bằng một cái rắm!”
Người chung quanh nghe vậy thì lập tức ầm ĩ, sôi nổi vây lại đây thảo luận.
“Oa, là giám đốc Tằng của khách sạn cao cấp đó sao?”
“Tên dế nhũi này là ai? Phu nhân của giám đốc Tằng mà cũng dám đắc tội?”
“Đó là nhân vật lớn, người này ra cửa không đem theo não hay sao?”
“Xem quần áo trêи người anh ta, hẳn là người nghèo rồi.
Ai, sao lại đi chọc người có tiền kia chứ?”
Người chung quanh vừa ồn ào lên, hai tên ác nhân nhà họ Tằng càng đắc ý.
Người đàn ông trẻ tuổi cực kỳ kiêu ngạo, cười xấu xa nói: “Tôi nói thật cho anh biết, bố của tôi còn quen biết người của Đông Khôi Xã nữa!”
“Nếu anh lại nhúng tay vào chuyện của tôi, coi chừng hôm nay anh không sống ra được cánh cửa này.
”
Người phụ nữ trung niên cũng lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Mọi người phê bình: “Ồ, Đông Khôi Xã?”
“Thế lực ác giết người như đạp một con kiến kia đó sao!”
“Xem ra hôm nay thằng nhãi này khó thoát kiếp nạn!”
Nghiệp vụ giám đốc miệt thị, cười trào phúng nói: “Biết anh đắc tội ai rồi đúng không? Còn khoác lác ở nơi này?”
“Bảo vệ lại đây, đuổi tên nghèo hèn này ra ngoài cho tôi!”
Giang Giai Dĩnh nghe thấy Đông Khôi Xã cũng hoảng sợ, thế lực này chính là ác bá ở thành phố Thiên Hải.
Đặc biệt là người thường như Trương Thiên mà lỡ đắc tội, một giây có thể mất mạng.
Cô ta thật cảm kϊƈɦ Trương Thiên có thể nói chuyện giúp mình, nhưng cũng vì thế mới càng không muốn liên lụy Trương Thiên.
Giang Giai Dĩnh nhăn mày buồn rầu nói: “Thưa anh, cảm ơn anh chịu đứng ra, nhưng việc này vẫn bỏ qua đi, những kẻ có tiền như giám đốc Tằng không phải chúng ta có thể tùy tiền đắc tội!”
“Tôi đi đếm tiền giúp bọn họ là được…”
Bỏ qua đi?
Không có khả năng!
Lúc Từ Trương Thiên quyết định nhúng tay vào chuyện này, không có khả năng dễ dàng buông tha cho hai người bọn họ.
Đặc biệt là em gái này, đến lúc này còn có thể nói giúp mình một câu, chứng minh đây là người thiện lương, đúng lúc có thể để cô ta trở thành người phục vụ riêng của mình ở ngân hàng để chấp nối!
Rốt cuộc thùng tiền phía sau xe còn phải có người quản lý.
Trương Thiên lạnh nhạt cười nói: “Không có gì, bọn họ thành công chọc giận tôi!”
“Còn không phải so tiền, so thế lực sao, Trương Thiên tôi còn sợ bọn họ hay sao? Nói thật, một giám đốc Tằng nho nhỏ căn bản cũng không khiến tôi để vào mắt!”
Ha?
Mọi người không thể tưởng tượng trước những lời ngạo mạn của Trương Thiên.
Bảo vệ muốn đi tới, trực tiếp bị khí thế của Trương Thiên làm cứng lại.
Anh quay đầu nhìn ba kẻ tự cho là trịnh thượng kia.
Anh đưa tay chỉ vào người đàn ông trẻ tuổi, nói: “Anh nói nhà của anh có quan hệ chặt chẽ với Đông Khôi Xã, vậy anh biết hôm qua Đông Khôi Xã bị người ta diệt sạch không? Xem ra quan hệ không ra làm sao cả!”
Đông Khôi Xã bị giết?
Người đàn ông kia thật sự không biết.
Nói thật, kỳ thật nhà bọn họ vốn không có quan hệ gì với Đông Khôi Xã, chẳng qua là quen biết một ít lưu manh tầng dưới chót của Đông Khôi Xã.
“Không có khả năng! Đông Khôi Xã sao lại đổ chứ? Nếu đổ, mọi người không biết mà anh lại biết?” Người đàn ông tức giận nói.
Trương Thiên nhếch miệng nói: “Rất đơn giản, tự tay tôi tiêu diệt đó!”
“Ha ha, Đông Khôi Xã hùng mạnh như vậy mà bị thứ đỗ khỉ nghèo như anh đẩy ngã? Anh đang dùng mạng mình mà khoác lác đó.
” Người đàn ông kia âm hiểm cười nói.
Bang!
Lúc này TV ngân hàng đúng lúc phát tin báo tử của Triệu Chí Long Đông Khôi Xã, và tin Đông Khôi Xã sụp đổ…
Mọi người la lớn: “Thật rồi, Long Đầu đại ca của Đông Khôi Xã đều đã chết!”
“Oa, Đông Khôi Xã thật sự bị diệt!”
Người đàn ông trẻ kia nhăn mày lại, nhìn lướt qua, sau đó đau khổ nói: “Sao có thể?”
Trương Thiên nhún vai một cái, nói với người phụ nữ trung niên: “Vừa rồi bà muốn so tiền với tôi, phải không?”
“Bà muốn nói tồn được hai trăm vạn thì rất lợi hại, phải không?”
Người phụ nữ trung niên mồm thối trực tiếp mắng: “Là nhiều tiền hơn cậu, thế nào? Chết nghèo hèn!”
Khóe miệng Trương Thiên khẽ nhếch, cười nói: “Tôi nói cho bà biết, tiền tôi muốn gửi ở chỗ này, bà nhìn xem thế nào, có thể so được với bà hay không!”
“Không biết bà nghèo hay là tôi nghèo?”
“Có chút tiền là nghĩ mình là người trên? Quả thực là tự rước lấy nhục, bà mập!”
Anh lấy ra điều khiển từ xa của chiếc xe, chậm rãi mở ra cánh cửa bên hông xe vận tải.
Thùng xe mười mét là một màu đỏ rực, từng bó từng bó tiền xuất hiện, đánh vào mắt của mọi người.
Thấy được tình hình trong cửa xe, mọi người trợn mắt há hốc mồm!
Không ai không ngừng bước chân, trừng lớn đôi mắt, thậm chí khoa trương mà chảy ra nước miếng!
Đây là cả một xe tiền, phỏng chừng hơn trăm trăm triệu đấy.
Ngay cả nhà giàu số một cũng không dám xem thường số tiền này!
Huống chi bọn họ chỉ là chủ của một nhà hàng?
Người đàn ông trẻ kia bị trực tiếp dọa quỳ!
Mặt người phụ nữ trung niên giống như ăn phân, thống khổ nói không ra lời.
Đừng nói là người thường chưa từng thấy số tiền này, cho dù là nhân viên làm việc ở ngân hàng cũng không gặp qua!
Mà còn dùng xe vận tải kéo đến nữa chứ!
Giang Giai Dĩnh bị thao tác của Trương Thiên làm sợ ngây người.
Người ở đây chậm rãi bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: “Người trẻ tuổi này là ai? Trời ạ, anh có cả nguyên một chiếc xe!”
“Của cải hẳn hơn trăm trăm triệu rồi?”
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong, anh mạnh hơn hai người của nhà hàng Giang Lai kia nhiều!”
“Tài sản của nhà hàng Giang Lao nhiều nhất chỉ có một trăm triệu, muốn so sánh với triệu phú này, khác nhau như trời với đất.
”
“Khó trách dám kêu gào với bọn họ, người ta có thực lực này!”
Người phụ nữ trung niên và người đàn ông kia trực tiếp bị người ta làm lơ.
Không có người tiếp tục phản ứng bọn họ, họ sợ tới mức vội vàng lăn lê bò đi.
Giám đốc nghiệp vụ kia nhìn thấy tình cảnh này, hít sâu một hơi, giống một chó Nhật đi tới tôn kính nói với Trương Thiên: “Anh đây, anh muốn gửi tiền sao? Tôi giám đốc nghiệp vụ của ngân hàng, tôi có thể tự mình phục vụ cho anh.
”
Nếu là khoản tiền tiết kiệm cả chục tỷ, phần trăm mình được chia phỏng chừng lên đến ngàn vạn.
Anh ta có thể không ăn nói khép nép sao?
Trương Thiên hừ cười, nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, vừa rồi người muốn kêu bảo vệ đuổi tôi ra ngoài, hẳn là anh đúng không?”
Nghiệp vụ giám đốc khuất thân khom lưng tôn ti nói: “Anh này, đó là một hiểu lầm lớn!”
“Anh