Trương Thiên và Vân Thiên tâm sự xong thì mỗi người tự trở về phòng mình.
Sau đó Trương Thiên vốn muốn đi nghiên cứu Thiên Tinh kiếm quyết, nhưng giờ cũng tối muộn nên lại sợ ảnh hưởng đến mọi người bèn không luyện nữa, mà sử dụng thời gian tiếp tục đi nghiên cứu Lôi điện căn nguyên.
Quá trình tu luyện Lôi điện căn nguyên chỉ có hình dung bằng từ gian nan thống khổ, Trương Thiên mày mò cả đêm vẫn không hiểu ra nghĩa nào sâu xa, cũng chẳng có thu hoạch gì cả.
Đến sáng ngày thứ hai, Trương Thiên quyết định bỏ qua, việc tu luyện không thể gấp được, sau đó anh đứng dậy đi xem xem Tô Mộc Phong tu luyện sao rồi.
Đến dãy núi mà Võ Viêm sắp xếp cho Tô Mộc Phong, Trương Thiên thấy ở đây có núi có nước, linh khí dồi dào, phỏng chừng là ngọn núi khá nhất của toàn tông.
“Chậc chậc, lão già Võ Viêm cũng bất công thật chứ!” Trương Thiên lầm bầm: “Lão đối xử với đệ tử cuối cùng Tô Mộc Phong của mình thực là không còn lời nào để nói, cái gì cũng là đồ tốt nhất cả, còn bên chỗ mình…”
Trương Thiên thấy bóng Tô Mộc Phong trước một bãi đất trống.
Còn cách khoảng mườim, Tô Mộc Phong đã mở miệng chào hỏi: “Lão đại, anh đến rồi hả?”
Cậu ta bước vào kỳ Kim Đan thì cảm nhận cũng mạnh hơn, có thể tìm kiếm vật sống trong vòng trămm, còn trong vòng mườim thì ngay cả bước chân, mùi, tin tức,… đều có thể biết được.
Trương Thiên vốn không muốn làm phiền Tô Mộc Phong tu luyện, nhưng nếu đã bị phát hiện rồi, thôi thì tìm hiểu chút: “Hai quyển sách quý trấn tông của Càn Võ tông tu luyện đến đâu rồi? Có chạm được cọng lông chưa?”
Tô Mộc Phong vui vẻ nói: “Tối hôm qua vẫn hấp thụ yêu thú đan mà tu luyện, nên không mất bao lâu đã luyện tới Hám Sơn thứ quyền và Đa Trọng huyễn ảnh!”
Dù sao thì tăng sức mạnh trong tu ma chính là hấp thụ năng lượng, càng huống chi Tiểu Lục cũng cho là mình trong vòng một ngày sẽ không thể tu luyện được những tuyệt kỹ võ công này.
Chỉ thật không ngờ mới nãy vừa thử một chút, lại gặp một mấy phần kinh ngạc.
“Hể, còn chưa bắt đầu tu luyện nữa hả?” Trương Thiên cười nói: “Vậy phỏng chừng trong trận đấu ngày mai không có cơ hội làm mấy vị trưởng lão ngạc nhiên rồi!”
Tô Mộc Phong nhếch miệng nói: “Phải là ngược lại mới đúng, em áng chừng sẽ luyện xong hai quyển sách quý này trong hôm nay!”
Trương Thiên có hơi bất ngờ: “Còn chưa bắt đầu tu luyện mà đã tự tin vậy rồi?”
“Ha ha!” Tô Mộc Phong cười lớn: “Đương nhiên rồi, lão đại, em phát hiện tu ma thật sự là đỉnh ghê luôn á, em biết trễ vậy đúng thật hối hận!”
“Nói nghe xem! Cậu dựa vào cái gì mà nắm chắc như vậy?” Trương Thiên hỏi.
Tô Mộc Phong giải thích: “Tu luyện Hám Sơn thứ quyền chính là chúng talàm sao dùng cương khí hóa quyền xuất lực, lúc đạt được trạng thái cực hạn sẽ sinh ra sức mạnh kinh khủng!”
“Dựa theo ghi chép Hám Sơn thứ quyền này, hiệu quả thần diệu cao nhất hẳn là đẩy núi phá đất!”
“Hồi nãy em có thử rồi, cứ đặt giả thiết thật sự cần tu luyện bằng cương khí, thì phải làm chỗ nào, ra bao nhiêu sức, lại cần bù sức chỗ nào, chỉ là cái kết cấu này ít nhất phải luyện mười năm mới quen được.
Nếu như là tùy ý vung ra, thì ít nhất phải mấy năm mới quen được nhỉ?”
“Võ đạo tu luyện là cậy mạnh, mà muốn khống chế sức mạnh thì chính mình phải đi nhận biết và khống chế, nếu muốn mỗi một quyền đều có kết cấu khiến bản thân thỏa mãn thì chỉ có thể dựa vào quen tay thôi”.
Trương Thiên nhún vai, không bắt bẻ nhiều: “Vậy ý của cậu là…?”
Tô Mộc Phong giơ nắm tay lên: “Nếu chúng ta dùng linh lực thì sao? Cần bao nhiêu sức thì ngưng tụ vào chỗ đó ít hay nhiều, vậy không phải là sẽ nằm trong tầm tay rồi sao?”
“Cho nên cậu chỉ cần biết Hám Sơn thứ quyền đánh ra thế nào, sau đó nhớ kỹ mỗi một chỗ cần bao nhiêu sức rồi sẽ khống chế linh lực cần dùng!” Trương Thiên hiểu ý, trầm giọng nói.
Tô Mộc Phong hơi nhíu mày: “Đúng rồi, anh nói cái phải một ngày luyện thành mà? Này là chuyện nhớ kỹ mấy số liệu là có thể hoàn thành rồi!”
Trong lời nói tràn ngập tự tin.
Chỉ có thể nói, khả năng tùy ý khống chế linh lực đã cho Tô Mộc Phong lòng tin quá lớn.
Trương Thiên cười ha ha: “Tôi còn tưởng đâu khó lắm, vậy cũng được hả? Mấy lão già Võ Viêm dám cũng bị cậu làm cho tức chết rồi!”
Võ Viêm tu luyện mấy chục năm mới có thể nhận biết và thuần thục Hám Sơn thứ quyền của mình, nhưng tới Tô Mộc Phong thì còn không đến một ngày.
Nói khó nghe, cậu ta là đang học thuộc lòng, sợ là một giờ cũng không cần!
Đả kích này đối với người tu luyện mấy chục năm có lớn quá không nhỉ?
Tô Mộc Phong: “Ha ha, lão đại, em lại nhớ một câu anh nói trước đây: Tôi thực sự không muốn bức bách, nhưng sức mạnh không cho phép”.
“Hồi trước em cảm thấy anh kiêu căng ngạo mạn, giờ xem ra là bởi vì cảnh giới lúc đó kém anh xa quá, nên không có hiểu anh!”
Hiện tại thực lực của Tô Mộc Phong tăng vọt, mỗi giờ mỗi khắc đều có thể cảm nhận được sức mạnh mang tới niềm vui!
Cái này giống như là đột nhiên giàu sụ, dù sao trong tay có tiền, muốn mua gì thì mua, muốn làm gì thì làm.
Tôi không muốn lên giọng, là bị ép thôi, tại nhiều tiền quá không giả người nghèo nổi.
Trương Thiên lắc đầu cười: “Đừng quá đắc ý, người giỏi có người giỏi hơn.
Thế Đa Trọng huyễn ảnh thì sao?”
Tô Mộc Phong