Những người được Càn Võ tông phái đi lần này cũng đã bị điều chỉnh lại.
Đội do Đại trưởng lão, Tam trưởng lão và Trương Thiên dẫn đầu, đội viên bao gồm Võ Hoàng, Tô Mộc Phong và Cung Nhu!
Ban đầu, Võ Viêm, với tư cách là tông chủ nắm giữ Hào Long Lệnh, hẳn ông ta sẽ đích thân dẫn đội đến tận nơi đăng cai.
Nhưng việc xảy ra lần này có yêu ma thì tất có quỷ quái, ông ấy vẫn nên ở lại trấn giữ tông môn của mình sẽ thích hợp hơn.
Là người mạnh nhất tông môn, không có chuyện tông môn xảy ra chuyện lớn mà lại có thể tùy tiện rời đi.
Bọn họ lo rằng lần này Hào Long Lệnh là kế điệu hổ ly sơn, nhỡ rơi vào tay tông môn khác hoặc là tổ chức đối địch thì sẽ là tổn thất lớn.
Cho nên lần này để nhóm Trương Thiên đi là ổn nhất.
“Hy vọng mọi người bảo vệ Hào Long Lệnh thành công, ta sẽ chờ các người trở về ở đại điện!” Võ Viêm căn dặn vài lời cuối.
Đại trưởng lão đáp lời: “Tông chủ, ông cứ yên tâm, có Tô Mộc Phong ở đây, Hào Long Lệnh sẽ không rời được! Ha ha.
”
Tam trưởng lão: “Tông chủ, cứ chờ tin tốt từ chúng tôi!”
Võ Viêm gật đầu, khoát tay.
Đội của Trương Thiên còn mang theo vài vị hộ pháp quan trọng khác rời khỏi tông môn, tiến về phía vùng núi U Huyền!
Càn Võ tông và vùng núi U Huyền cũng không tính là gần, khoảng hai tiếng đồng hồ bọn họ mới đến nơi.
Địa điểm tập hợp lần này là đỉnh núi cao nhất của vùng núi U Huyền.
Trên đỉnh núi đó có một khoảnh đất đã hóa đá rộng lớn được hình thành tự nhiên, nơi này có thể chứa ít nhất một hai vạn người.
Mặc dù cách thời gian thi đấu tranh đoạt Hào Long Lệnh còn tận ba tiếng đồng hồ nhưng bây giờ đã có rất nhiều người có mặt.
Từng đội nhóm dự thi đến từ các tông phái được đại lão của tông môn dẫn đầu đều đang nhao nhao đăng ký thông tin liên quan…
Hạng mục thi đấu tranh Hào Long Lệnh được tổ chức mấy năm một lần, hơn nữa còn là thời khắc quyết định Cửu Châu thay đổi người đứng đầu.
Cho nên rất nhiều cường giả đều sẽ đến đây để chứng kiến quá trình này.
Đương nhiên cũng có rất nhiều tông môn đến đây chỉ để ôm được danh hào Bát Đại Tông môn.
Không chỉ vì muốn thử vận may, mà còn là vì thiên tài do tông môn nhiều năm bồi dưỡng ra, là lừa hay là ngựa, cũng nên đến lúc lôi ra thử xem thế nào.
Muốn tông môn có uy vọng danh tiếng ở Cửu Châu, chỉ có cầm được Hào Long Lệnh trong tay là cách nhanh nhất.
Nhóm của Trương Thiên vừa xuất hiện đã gây nên không ít xôn xao.
“Mau nhìn kìa, người của Càn Võ tông đến rồi!”
“Tông môn mạnh nhất hiện giờ đó, năm nay bọn họ chuẩn bị trước chắc cũng không tệ đâu nhỉ?”
“Không biết, lần trước có một đệ tử của Càn Võ tông hạ một loạt các tông môn khác, lập nên kỷ lục toàn thắng, không năm nay liệu có thêm một người như thế nữa không?”
“Ai biết được chứ?”
“Tôi nghe nói vị đệ tử kia của Càn Võ tông cũng đã là cường giả Thần cấp, với lại cậu ta còn rất trẻ, lần này chắc là cũng tới tham gia nhỉ?”
“Haizzz, nếu mà vị cường giả đó còn đến, chắc tông môn của chúng ta sẽ không có cơ hội nữa!”
“Haizzz, tông môn của chúng ta cũng thế…”
Lúc này, trong đám đông, có người nói: “Hình như không có vị cường giả đó tham gia, tôi đã đến đây vào lần trước, có ấn tượng rất sâu sắc về người đó, nhưng trong đội tham gia lần này không thấy bóng dáng vị cường giả đó đâu hết.
”
“Hả? Thế là sao?”
“Chẳng lẽ Càn Võ tông lại có cường giả mới rồi à?”
“Ban đầu tôi muốn đến tham gia lần này là vì muốn được tận mắt chứng kiến phong thái của vị cường giả đó, không ngờ là người đó lại không tham gia, thật đáng tiếc!”
Càn Võ tông gây nên một phen xôn xao!
Dù sao cũng là tông môn có vị trí đứng đầu Bát Đại Tông môn, hơn nữa còn nắm Hào Long Lệnh trong tay, đi tới đâu cũng sẽ có người hô hào tới đó.
Tô Mộc Phong khẽ hỏi: “Lão đại, vào đợt thi đấu tranh cướp Hào Long Lệnh, biểu hiện của anh rốt cuộc ghê gớm cỡ nào vậy!”
“Mấy chuyện đó sao đến tận bây giờ vẫn có người truyền tai nhau thế nhỉ?”
Trương Thiên cười nói: “Cũng bình thường, không tính là quá quan trọng, dù sao trong trí nhớ của tôi cũng không quá rõ ràng…”
Lúc này Cung Nhu mới trừng mắt giải thích: “Sư huynh Mộc Phong, anh đừng nghe anh Thiên nói, anh ấy lợi hại lắm đó.
”
“Đầu tiên phải kể đến là tranh cờ Bát Đại Tông hào lệnh, anh Thiên là người hoàn thành trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa từ xưa đến nay chưa từng có ai cướp được cờ từ trong tay anh ấy, tạo nên kỷ lục kép!”
“Mặt khác, khi Bát Đại Tông môn tranh cướp Hào Long Lệnh, vốn phải là hình thức rút thăm thi đấu đánh tấn cấp, nhưng lại bị anh Thiên khuấy đảo thành ra đấu vòng loại.
”
“Lúc đó Càn Võ tông chúng ta là tông môn vừa mới thăng cấp, tất cả mọi người đều không xem trọng, các tông môn tham dự đều nói rằng Càn Võ tông chúng ta là đội yếu nhất, ai cũng muốn rút trúng Càn Võ tông, hơn nữa còn bảo rằng ai rút trúng thì người đó được lợi…”
“Lúc bấy giờ anh Thiên liền bước tới và nói, mọi người không cần phải rút thăm, một mình anh ấy khiêu chiến với cường giả của Thất Đại Tông khác.
”
“Kết quả thì anh cũng biết rồi đấy, tất cả cường giả của Thất Đại Tông đều bị đánh bại bởi anh Thiên!”
Võ Hoàng cũng gật đầu đồng ý, chứng minh rằng Trương Thiên khi đó ghê gớm cỡ nào!
“Thì ra là thế!” Tô Mộc Phong gật đầu.
Anh ta biết vì sao những lần thắng bại đối với Trương Thiên mà nói chẳng có ấn tượng gì mấy, bởi vì Trương Thiên đã cảm nhận sâu sắc được thời khắc đứng giữa sự sống cái chết là gì rồi!
Còn về những trận đấu tranh cướp nhau thế này, đối với Trương Thiên, người đã từng trải qua biết bao trận chiến cũng chẳng có gì ấn tượng.
Đại trưởng lão Càn Võ tông đưa theo bọn họ đi về chỗ đăng ký.
Bát Đại Tông môn khi đăng ký đều được hưởng các đặc quyền ưu tiên, bọn họ tiện tay viết tên Võ Hoàng, Cung Nhu và Tô Mộc Phong lên.
Vào lúc này, đột nhiên có người ở sau lưng kêu to.
“Ái chà,