Đối mặt với hai anh em Nam Cung Xuyên, Tô Mộc Phong không hề sợ hãi chút nào.
Trước mắt Tô Mộc Phong vô cùng tự tin vào độ mạnh linh lực của mình, mà tốc độ của bản thân cũng rất nhanh…
Một luồng linh lực được đổ vào Lang nha, vì sự tôn trọng đối với truyền thừa của Xích Tử nên gia tăng thêm chút linh lực.
Dù sao Xích Tử cũng có thực lực phi phàm trong đội ngũ!
Hai anh em Nam Cung cũng nhanh chóng tấn công từ hai phía.
Một người dùng trọng kiếm, một người dùng dao găm, đều có sở trường riêng!
Đối mặt với người đến mang theo sát khí, Tô Mộc Phong vì phải đối phó cùng lúc hai người nên tốc độ chỉ có thể nhanh hơn.
Keng keng! Ầm!
Trọng kiếm của Nam Cung Xuyên bị Lang nha ngăn rồi bị đẩy lùi, mà sức mạnh vô cùng lớn, cương khí của cường giả Siêu Thần cấp trên trọng kiếm cũng bị đánh bay, Lang nha vẫn còn dư sức có thể khiến hay tay Nam Cung Xuyên tê rần!
Tốc độ dao găm của Nam Cung Chính còn nhanh hơn Nam Cung Xuyên!
Nhưng tốc độ của Tô Mộc Phong càng kinh khủng, mắt thấy đã sắp cứa đến mạch máu trên cổ Tô Mộc Phong nhưng chỉ nháy mắt đã bị Lang nha cản lại.
Sau khi ngăn lại, Tô Mộc Phong cũng không tiếp tục truy kích, xoay người ứng chiến với chiêu thức của Nam Cung Xuyên.
Ba người bị cuốn vào trận hỗn chiến!
Tốc độ nhanh đến độ như thần tiên đánh nhau, lực lượng kinh hồn, giống như pháo hoa đang liên tục nổ lốp bốp, đồng thời còn tạo nên gió bắt đầu thổi cát bụi xung quanh cuộn lên.
Tiếng nổ càng không ngừng nổ lên từ khắp nơi.
Mặc dù không thấy rõ chiêu thức thế nào nhưng có thể cảm nhận được hai người Mộ Ảnh môn bị đè đánh.
Tô Mộc Phong vẫn luôn nhè thẳng vào Mộ Ảnh môn mà đánh!
Khi Nam Cung Xuyên nhìn thấy hai anh em sắp không theo kịp nữa, lập tức gọi thêm một cường giả Thần cấp của Mộ Ảnh môn kia tham chiến.
Ba người cùng đối phó với Tô Mộc Phong, lúc này mới hòa hoãn đôi chút!
Nhưng không quá một phút, vị cường giả Thần cấp kia liền chịu không nổi.
Qua mười mấy chiêu, vị cường giả Thần cấp cầm vũ khí lui về, hơn nữa còn phun ra một bụm máu, hai tay run rẩy.
Gã chỉ mới vào cảnh giới Thần cấp, càng không chịu nổi đòn đánh của Tô Mộc Phong.
Đại trưởng lão Càn Võ tông cười to: “Ha ha, thắng bại thế nào sẽ nhanh có thôi, tất nhiên Càn Võ tông thắng rồi.
”
Tam trưởng lão đắc chí: “Ai có thể hơn Tô Mộc Phong được, đùa hoài!”
Sắc mặt Gia Cát Khải Mộ Ảnh môn bây giờ đã ngưng trọng, người bên cạnh không dám nói một câu nào, âm u đầy tử khí.
Từng tông môn bắt đầu lấy lòng Càn Võ tông: “Vẫn là Càn Võ tông lợi hại, Hào Long Lệnh lần này không vào tay Càn Võ tông thì còn ai nữa!
“Đây chính là cường giả cảnh giới Hư Không đấy, ai còn có thể sánh bằng?”
“Tôi đang nghĩ là lần này Mộ Ảnh môn sắp rơi khỏi hàng Bát Đại Tông rồi sao, đúng là không ngờ mà!”
“Hiện giờ Nguyên Dương tông và Diệt Linh tông đã lui ra ngoài, nếu Mộ Ảnh môn cũng rời luôn thì sau khi ba đại tông môn rơi khỏi bảng, nếu nhớ không nhầm thì dựa theo quy tắc chỉ cần tám môn phái cuối cùng được xếp vào thứ hạng thì chính là những đại tông môn mới.
”
“Anh không nói thì tôi quên mất cái quy tắc này, không biết sẽ lợi cho tông môn nào nhỉ?”
“…”
Trong màn hình, Nam Cung Xuyên đã biết mình không thể lùi lại được, bắt đầu dùng một chiêu toàn lực.
Nam Cung Chính lợi hại ở chỗ tốc độ không ngừng tăng nhanh, lại càng tăng nhanh hơn…
Nhưng hai người đều rõ ràng rằng mình sẽ nhanh chóng đến cực hạn!
“Liều mạng!” Nam Cung Xuyên hét lên.
Sau một khắc, hai tay Nam Cung Xuyên nắm chặt trọng kiếm trong tay biến thành một luồng điện dài thẳng màu tím, giống như một luồng khí đang xoáy đều, trọng kiếm chém xuống!
“Ngũ Tử Quỷ Thuật?” Tô Mộc Phong đối diện với tình hình nguy cấp nhưng vẫn không hoảng, trái lại càng thêm hưng phấn.
Chiêu này chính là chiêu thức giúp Xích Tử thành danh xưng là biến ảo khó lường, lực lượng càng mạnh thêm, hơn nữa không phải suy xét đến điểm phát lực, chỉ cần không ngăn được chiêu thức nhắm vào chỗ cực kỳ quan trọng thì sẽ mất mạng ngay.
Đây có thể tính là tuyệt học của Xích Tử khi còn trong Thái Dương Chi Quang!
Chỉ cần chiêu này mà Nam Cung Xuyên có thể học được thì quả là không đơn giản…
Ánh sáng tím kia quét đến!
Tô Mộc Phong nhếch miệng, lập tức lùi lại rồi nhảy lên, sau đó tụ lực ngăn chiêu: “Cứ cho là Ngủ Tử Quỷ Thuật của Xích Tử cũng không nhất định không có cách nào phá được!”
Trước lực lượng cường đại trước mặt, tất cả chiêu thức đều không đáng nhắc đến!
Tô Mộc Phong ra chiêu, chiêu thức mang lực lượng cường đại thế như chẻ tre, khí thế ngất trời bay ra từ trong tay Tô Mộc Phong.
Lực lượng đó như một nắm đấm khổng lồ, chí ít phải cao ba bốnm, hơn nữa, còn tạo ra một đợt gió lốc tản ra xung quanh.
Chỉ là âm thanh do con lốc tản ra tạo nên rất đáng sợ, không ngừng rít gào, vô cùng chói tai.
Nam Cung Xuyên thấy cảnh tượng này cũng biết mình đã không còn đường lui, chỉ có thể hứng trọn con lốc này.
Nam Cung Chính thì hơi sợ, ánh mắt anh ta trừng lên, hai tay nhanh chóng lấy ra hai con dao găm, hai chiếc phi đao mang theo tử quang được phóng ra.
Phi đao gặp phải con lốc cũng nhanh chóng tránh đi, nhất quyết bay về phía nhược điểm của Tô Mộc Phong.
Những chiêu thức này bình thường đã rất khéo léo, nhìn như rất dễ khống chế nhưng không có thực lực cường đại thì không làm được.
Nhưng chiêu thức của