Nhìn thấy Trương Thiên xuất hiện, Châu Vũ và Triệu Chí Hổ lập tức chạy chậm lại.
Người hai bên đứng trước cửa, một hàng lớn tiếng nói: “Chào mừng chủ tịch Trương trở về!”
Đây đều là những nhân viên của tập đoàn Thiên Diệu.
Hàng bên kia thì lớn tiếng nói: “Chào mừng Thiên gia trở về!”
Mấy người này chính là nhóm người bảo vệ sự an toàn của bên Triệu Chí Hổ.
Có thể nói là một văn một võ, thế trận văn võ bá quan triều đình cũng không hơn thế này,
Châu Vũ chạy tới, còn giống như muốn ôm: “Lão đại, em nhớ anh chết đi được!”
Ban đầu thu nhận tên đồ đệ ‘nhát gan’ này dùng để thử thuốc, không ngờ ngày hôm nay lại có bộ dạng này!
Trương Thiên đẩy cậu ta ra: “Đừng có bày tỏ mấy thứ tình cảm yếu đuối thế, cẩn thân tôi tiễn cậu về nhà họ Châu làm con trai ngoan đấy…”
“Đừng mà, lão đại! Châu Vũ em vẫn muốn ở bên cạnh anh cùng giả bộ ức hiếp thiên hạ!” Châu Vũ nói mấy câu bỉ ổi.
Trương Thiên: “…”
Triệu Chí Hộ trầm giọng nói: “Thiên gia, em không giống giám đốc Châu, em không sến súa gì đâu, em không nhớ anh đến chết, mà em chỉ nhớ anh nửa cuộc đời bất tử thôi…”
Cái gì mà nửa đời bất tử, có biết nói chuyện không vậy?
Đây quả thực là không sến sủa, chính là mời chào một chút thôi, sợ tổn thọ…
Ánh mắt Trương Thiên trừng lên, suýt chút nữa tiễn Triệu Chí Hổ đi lấy kinh ngay tại chỗ!
Triệu Chí Hổ còn không biết tại sao…
Châu Vũ thì đứng bên cạnh không ngừng cười ha ha.
Nhưng văn hóa của Triệu Chí Hổ không cao, để anh ta đấm người thì được, chứ cái miệng thì chắc chắn không bằng Châu Vũ.
Trương Thiên lắc đầu, thở dài một cái!
Nhìn thấy Trương Thiên được mọi người tâng bốc cao hơn trời!
Cung chủ ở bên này, đã…
Sắc mặt của cung chủ từ khi sinh ra đến nay chưa từng khó coi như vậy!
“Sao có thể chứ, anh ta thật sự là Thiên gia của thành phố Thiên Hải sao?”
“Trương Thiên không phải chỉ là một đệ tử của Càn Vũ Tông ư, sao lại như vậy?
Ở trước mặt người nhà họ Tần nhận được tôn kính, đến Thiên Hải rồi cũng nhận được tôn kính như thế…
Vốn cảm thấy ở Cửu Châu, Trương Thiên là đệ tử thuộc Càn Vũ Tông, bản thân lại là một chủ một cung của phái Sơ Âm, Trương Thiên sao lại có nửa thân phận chứ?
Nhưng hiện giờ, mình hình như đã đánh giá quá thấp sức mạnh của Trương Thiên rồi.
Nói thật thì cung chủ không chỉ đánh giá thấp Trương Thiên, hơn nữa đỉnh cao của Trương Thiên không chỉ dừng ở hiện tại, không biết thân phận của anh còn mạnh hơn bao nhiêu nữa.
Trương Thiên và đám người Châu Vũ chào hỏi một hồi, bảo mọi người không hô nữa.
Lúc này Trương Thiên mới quay lại nhìn cung chủ!
Thật ra Trương Thiên không hề quên cung chủ, cười nói: “Cung chủ, sao thế? Giờ cô tin rồi chứ?”
Dưới vành nón là một cung chủ mặt đầy vạch đen, giống như không muốn phản ứng với Trương Thiên, duy sao thì bản thân mình thật sự không quan tâm…
Hai người Châu Vũ và Triệu Chí Hổ cũng có phản ứng, thuận theo tiếng của Trương Thiên nhìn sang cung chủ.
Vừa nhìn thấy thân thể của cung chủ, mắt hai người đều muốn trợn trừng.
Để phù hợp với cuộc sống của thành phố, cung chủ cũng không mặc xiêm y màu trắng của phái Di Âm, cô mặc quần bò bó sát, thêm chiếc áo ba lỗ nhỏ và áo khoác ngoài…
Cơ thể của cung chủ có bao nhiêu chỗ đẹp, quần áo liền bó sát đúng chỗ đấy, không cần phải nói nhiều!
Tóm lại là đã thu hút ánh mắt của Châu Vũ và Triệu Chí Hổ, nhìn đến ngây ngô, giống như một con bò không kéo đi nổi.
Trương Thiên tát vào đầu hai người, kéo họ về hiện tại.
Châu Vũ lau nước miếng, nói: “Lão đại, em xin lỗi, thất thần rồi!”
Triệu Chí Hổ ánh sáng lập lòe cũng vội lẩn tránh: “Khụ khụ, Thiên gia, hai ngày này nước nôi không tốt, em cũng thất thần!”
Trương Thiên: “…”
Đều là đàn ông giả bộ gì nữa?
“Cô ấy là khách quý ngày hôm nay, tên là cung chủ Sơ Âm, mấy cậu gọi cung chủ là được!”
Châu Vũ trợn tròn mắt: “Công chúa?”
Triệu Chí Hổ cười ngây ngô: “Thảo nào sắc nước hương trời vậy, hóa ra là công chúa!”
“Chào công chúa, tôi tên Triệu Chí Hổ, là tay sai đắc lực của Thiên gia, cô cứ gọi tôi là Tiểu A Hổ cũng được!”
Tiểu A Hổ?
Châu Vũ trầm mặt: “Lão Triệu, cậu cút sang một bên!”
Ngược lại híp mắt nhìn cung chủ, giả vờ mạnh mẽ như thân sĩ: “Chào công chúa, tôi là tiểu đệ của anh Thiên, cô gọi tôi là Tiểu Vũ cũng được!”
Triệu Chí Hổ: “…”
Trương Thiên: “…”
Vốn dĩ cung chủ không hề có thiện cảm với ánh mắt nóng rực của hai người này, hơn nữa cô oán hận đàn ông như vậy…
Cung chủ chỉ quét mắt lạnh lùng, không nói tiếng nào nhìn về phía Trương Thiên!
Ồ… Cái này…
Châu Vũ và Triệu Chí Hổ chuyển hướng sang Trương Thiên, cầu xin giải thích.
Trương Thiên hoàn toàn không có giải thích, quẳng thêm một câu: “Cung chủ người ta không phải tầm thường đâu, mấy người các cậu đừng xem thường cô ấy!”
Ban đầu Châu Vũ muốn nói, trên thế giới có người phụ nữ nào mà Châu Vũ không chinh phục được, nhưng nghĩ đến cung chủ này là người phụ nữ của Trương Thiên, hơn nữa buổi chiều còn dự định đi khoa phụ sản gì đó.
Nhưng Châu Vũ không dám nói linh tinh, chỉ gật đầu lia lịa, sau đó chu đáo đi lên trước dẫn đường.
Cung chủ thì đi bên cạnh Trương Thiên.
Trên đường cứ thấy Trương Thiên xuấy hiện, nhân viên trước mặt đều không ngừng hô lớn: “Chủ tịch Trương! Chủ tịch Trương!”
Điều này khiến cung chủ không thể không thừa nhận, Trương Thiên có chút sức nặng.
Lên đến tầng cao nhất, vừa ra khỏi thang máy, Trương Thiên đã gặp một nhân vật quen thuộc, là Kiều Huy!
Ngày đầu tiên Trương Thiên đến tập đoàn Thiên Diệu liền đề bạt Kiều Huy, còn ngày tại chỗ khiến Kiều Huy một phen tức giận với lãnh đạo ban đầu của mình.
Trong lòng Kiều Huy, Trương Thiên chính là Bá Lạc (*) của mình, ân nhân cả đời!
(*) Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa.
Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
Kiều Huy cúi thấp đầu gọi: “Chủ tịch Trương!”
Trương Thiên cười nói: “Lão Kiều à, hiện giờ thế nào rồi? Làm ở tập đoàn Thiên Diệu tốt chứ?
Kiều Huy không ngờ Trương Thiên còn hỏi han ân cần mình, anh tự cho rằng bản thân có thân phận khác biệt với Trương Thiên, ngay lập tức cuống quýt đáp lại: “Thưa chủ tịch Trương, ân tình anh cho tôi, có thể tiếp