Trương Thiên nhìn Châu Vũ, cười khổ, nói: “Cường giả cấp siêu thần!”
“Cường giả cấp siêu thần?” Châu Vũ nói thầm: “Không hiểu!”
“Tên cảnh giới nghe có chút ngang ngược, chính là không biết thực lực như thế nào?
Châu Vũ không phải người tu luyện, cũng không có chuyện tiếp xúc tu luyện, vì vậy không có nhiều để ý đếnh cảnh giới của cung chủ.
Trương Thiên vừa kí, vừa cười nói: “Cậu thấy sức mạnh của A Hổ thế nào?”
Châu Vũ tự tin nói: “A Hổ là tôn sư đương nhiên lợi hại, có thể nói là vạn người tôn kính, ở thành phố Thiên Hải không có ai dám hung hăng với anh ấy.
”
“Cho tới giờ, thành phố Thiên Hải có phiền phức gì, em đều để A Hổ ra tay.
”
Trương Thiên gật đầu, so sánh một chút, chỉ về phía bóng lưng của cung chủ, nói với Châu Vũ: “Vậy tôi nói cho cậu biết sức mạnh của cô ấy, nếu muốn giêt A Hổ, không cần đến ba giây!”
Châu Vũ ngây ra, đôi mắt mở to, giống như bị sét đánh: “A Hổ chống đỡ không nổi ba giây?”
“Ồ, hoặc là anh có chút phóng đại!” Trương Thiên nghĩ một chút, đổi giọng.
Châu Vũ vỗ đầu mình, giống như thở phảo ra một hơi khí nóng đè ép sự kinh hãi: “Phù, sao A Hổ có thể sẽ thua trong ba giây chứ?”
“Suýt nữa thì lão đại dọa chết em rồi!”
Trương Thiên có chút suy tư, nhìn Châu Vũ cười nham hiểm: “Tôi nói quá thôi, là phóng đại sức mạnh của A Hổ, nên nói là một giây mới đúng!”
lách cách!
Văn kiện trên tay Châu Vũ không tự giác rơi xuống, cả người đều có phần run rẩy: “Lão đại, anh nói nghiêm túc chứ?”
Trương Thiên nhướng mày lộ ra khóe miệng cong cong: “Cậu thấy tôi giống đùa lắm sao?”
“Nếu như không tin, cậu có thể đi hỏi A Hổ, xem cậu ta trả lời cậu thế nào!”
Nhìn vẻ mặt của Trương Thiên, Châu Vũ tin rồi!
Châu Vũ không kiềm được khẽ quay đầu muốn nhìn cung chủ.
Vừa hay cung chủ lại nhìn qua… Vừa nãy Châu Vũ gây ra động tĩnh đã ảnh hưởng đến cung chủ ngắm phong cảnh.
Cung chủ nhíu mày, vốn dĩ đã không có thiện cảm với đám người Châu Vũ, bây giờ còn thấy Châu Vũ nhìn chằm chằm mình, ánh mắt như muốn gϊếŧ người.
Châu Vũ cảm thấy thở không ra hơi ngay tại chỗ!
Bộp!
Châu Vũ đặt toàn bộ tài liệu lên bàn, nói với Trương Thiên: “Lão đại, anh tự kí đi, em đi ra ngoài một chút…”
Trương Thiên còn muốn bảo Châu Vũ ở lại, nhưng cậu ra đã nhanh chóng chạy tới cửa rồi!
Trương Thiên lắc đầu, tiếp tục kí tên: “Xem cậu bị dọa sợ kìa, phục vụ chả chu đáo chút nào…”
Châu Vũ vừa ra ngoài cửa, lập tức tìm đến Triệu Chí Hổ, kích động hoảng hốt nói: “A Hổ!”
“Giám đốc Châu, có chuyện gì?”
“Đừng khách sáo với tôi, tôi hỏi cậu một câu!”
“Anh Vũ, anh nói đi, A Hổ em biết gì nói đấy…”
“Tôi hỏi cậu, nếu như câu đánh nhau với người của cảnh giới cấp siêu thần, có thể qua được mấy chiêu, hoặc nói có thế chống được mấy giây?”
Triệu Chí Hổ nghe thấy ‘cảnh giới cấp siêu thần’ hai chân lập tức run cầm cập, run lẩy bẩy nói: “A… Anh Vũ, chắc không phải anh đã đắc tội với cường giả cấp siêu thần đấy chứ, muốn em đi đối phó sao?”
“Cái này… A Hổ em…”
Giọng nói nhỏ như con kiến.
Châu Vũ trầm giọng: “Câu sợ hãi cái gì, sao lại cứ như thấy quỷ thế, còn như chịu chết vậy!”
Triệu Chí Hổ khổ sở nói: “Giám đốc Châu, cái này còn kinh khủng hơn gặp quỷ ý, quỷ còn có thể thương lượng, nếu như đụng phải cường giả cấp siêu thần, chắc chắn chưa kịp nói câu nào em đã xong đời rồi!”
“Đây không gọi là chịu chết, đây chính là đi tìm cái chết!”
Châu Vũ nhíu mày: “Thật sự mạnh vậy sao?” Vậy thì có thể chống đỡ được mấy giây?”
“Tích tắc!” Triệu Chí Hổ mở to mắt nói.
Vèo!
Hai người cùng lúc thở ra hơi lạnh.
Châu Vũ: “Chưa đến một giây?”
Triệu Chí Hổ khổ sở: “Em mới là tôn sư, phía trên còn có phá cảnh, nhập thần, hóa thần, nửa thần cấp, thần cấp, rồi mới đến cường giả cấp siêu thần!
“Trong đó vượt qua bao nhiêu cảnh giới, giám đốc Châu, anh tự tính đi… Tích tắc cũng có chút phóng đại em quá ư?”
Nói xong thì Châu Vũ đã đờ đẫn cả người…
“Giám đốc Châu, giám đốc Châu…” Triệu Chí Hổ trầm giọng khuyên: “Anh không nên đắc tội với một cường giả cảnh giới cấp siêu thần, ngàn vạn lần đừng nên, loại người đó không chọc được đâu…”
Lông mày Châu Vũ nhảy dựng lên, định thần lại: “Vậy thì phiền phức đến rồi!”
“Không phải tôi đắc tội đâu, là hình như cả hai đều đắc tội…”
Triệu Chí Hổ gãi đầu: “Giám đốc Châu, em không có, anh đừng kéo em vào, em làm gì có đâu?”
Trong lòng A Hổ nghĩ: “Mình ngồi trong văn phòng, làm gì có đắc tội với nhân vật lớn nào?”
Châu Vũ ghét bỏ, chỉ về phía văn phòng của Trương Thiên, nói: “Anh Thiên nói, cô công chúa kia chính là cảnh giới cấp siêu thần, vừa nãy lúc cậu ở dưới tầng, có nhìn chằm chằm không?”
Có trêu chọc cô công chúa ý à?”
“Tôi không biết cậu cảm thấy gì không, ngược lại tôi cảm thấy công chúa có vẻ tức giận với chúng ta.
Vừa nãy ở văn phòng của anh Thiên tôi còn bị cô ta nhìn chằm chằm… Xong rồi, xong rồi!”
Châu Vũ không ngừng vỗ đầu.
Triệu Chí Hổ ‘hừ’ một tiếng: “Dưới tầng em liền cảm thấy không thoải mái rồi, không ngờ cô công chúa đó lại còn là cường giả cấp siêu thần…”
“Giám đốc Châu, cứu em với, A Hổ em còn chưa muốn chết đâu!”
Hai người giống như người cùng cảnh ngộ, cùng đăm chiêu ủ dột.
Đột nhiên, Châu Vũ nghĩ ra cách…
Văn phòng của Trương Thiên!
Qua năm phút, có người gõ cửa.
Lúc này Trương Thiên và cung chủ đang ngồi trên sofa, thảo luận chuyện chiều này đi siêu âm.
Trương Thiên nhíu mày, phòng làm việc của mình thì Châu Vũ cứ vào, còn cần phải gõ cửa sao?
Nghĩ một chút, anh cảm thấy có thể Giang Giai Dĩnh!
Trương Thiên liền khách sáo nói: “Mời vào!”
Két kẹt!
Cửa mở ra, không phải Giang Giai Dĩnh, lại là Châu Vũ cười híp mắt, theo sau cậu ta còn có một nam tử hán Triệu Trí Hổ giả bộ cười híp mắt dễ thương.
Hai người đều bưng một cái khay, trên đó có cà phê