Sở dĩ số điện thoại gọi đến quan trọng, bởi vì nó tới từ Thần Long doanh…
Là số văn phòng của đại tướng Viên!
Nếu là việc riêng, đại tướng Viên thường sẽ không dùng số điện thoại văn phòng này gọi đến, trừ phi là chuyện đặc biệt quan trọng khác!
Lẽ nào là chuyện của Quận Mười?”
Trương Thiên cầm điện thoại, đi ra ngoài nghe.
Cung chủ thấy bóng dáng Trương Thiên nghiêm túc lại đáng sợ, phút chốc cảm thấy đồ ngon trước mắt cũng không còn ngon nữa…
Không biết tại sao trong lòng lại xuất hiện một cảm giác lo lắng.
Cung chủ thầm lảm nhảm: “Bản cung có quan hệ gì với hắn đâu, lo lắng làm gì? Chuyện của hắn liên quan gì đến mình, còn ăn không ngon…”
Nhưng quay đầu lại, làm thế nào cũng không có hứng thú ăn!
Trương Thiên nhận điện thoại, ra vẻ giễu cợt nói: “Ông già, nhớ cháu à? Cuối cùng đã gọi điện cho cháu rồi?”
Đại tướng Viên phê bình nói: “Cháu cảm thấy ông đây quan tâm ư?”
“Đừng làm vẻ cà lơ phất phơ nữa, dáng vẻ chuyện gì cũng không quan tâm, lão tử biết trong lòng cháu nghĩ gì!”
Chuyện Quận Mười là Trương Thiên vạch trần, mình gọi điện cho nó, Trương Thiên sẽ cảm thấy đây là hỏi han ân cần sao?
Nếu điểm này mà không hiểu, cũng uổng công cháu trai mình!
Trương Thiên sờ mũi, nhướng mày: “Ồ, chuyện của Quận Mười?”
Ông lão Viên trầm giọng nói: “Chuyện của Quận Mười lão Tần đã nhắc rồi, không ngời cháu đụng phải…”
Trương Thiên cười: “Đây gọi là oan có đầu, nợ có chủ!”
“Mọi người chắc thương lượng xong rồi, cháu có thể trực tiếp ra tay?”
Bên kia lão già Viên trầm mặc một chút: “Quận Mười không dễ chọc như vậy đâu, hơn nữa ông cũng không chắc chắn… Aiz, vẫn nên suy xét đến sức mạnh tổng hợp không đủ, chắc cần phải trì hoãn thêm!”
Trương Thiên nắm chặt tay thành quả đấm: “Thực ra không cần phải chịu đựng, Quận Mười hiện giờ Trương Thiên cháu không sợ!”
Nói xong, hai người đều im lặng không lên tiếng.
Qua một lúc lâu, lão già Viên mới trả lời: “Cháu mới tỉnh lại được bao lâu, còn muốn…”
“Chuyện này còn đang phải sắp xếp, cháu đừng làm loạn!”
“Các bên liên quan quá rộng, tình hình cũng không tốt, vẫn chưa phải lúc.
”
Trương Thiên nhắm mắt, hít một hơi: “Vâng, cháu biết rồi!”
“Nhưng ông già, cháu nói với ông này, cháu hiện giờ không phải là cháu ngày trước, nếu thật sự liều mạng, chết phải là bọn chúng!
Đây là một tuyên bố đanh thép!
Đại tương Viên nghe thấy trong lòng cũng chấn động, hốc mắt ửng đỏ: “Được, hy vọng ông có thể tận mắt chứng kiến ngày đó!”
“Nhất định!”
Hai người yên tĩnh một chút rồi lại tiếp tục nói.
Trương Thiên tò mò: “Nếu đã không phải chuyện của Quân Mười, vậy ông già lần này gọi cháu là?
Anh biết rất rõ, nếu không phải chuyện cực kì quan trọng thì lão già Viên sẽ không gọi điện làm phiền Trương Thiên đâu!
Lão gì Viên cân nhắc một chút: “Gần đây không những là tình hình quan hệ khu vực Đài Nam và Quận Mười căng thẳng, còn có một chuyện có thể liên quan đến mạch máu của Viêm Hạ…”
“Chuyện này hiện này e rằng còn cấp bách hơn sự đe dọa của Quận Mười!”
Mắt Trương Thiên sáng lên, vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chuyện còn gấp hơn sự đe dọa của Quận Mười, thật sự là không nhìn ra…
Khi Trương Thiên trà trộn vào Thần Long doanh cũng chưa từng thấy việc gì xếp trước Quận Mười!
Ông lão Viên nhàn nhạt nói: “Đến kinh đô một chuyến đi, cũng đến lúc cháu nên trở về rồi!”
“Cái này…” Trương Thiên trầm giọng: “Không liên quan đến chuyện Quận Mười hả? Cháu thấy cái này không cần thiết đâu?”
Đây là kết quả ông lão Viên cũng đã nghĩ tới…
Nhưng đại tương Viên không hề từ bỏ, ông lạnh giọng hừm một tiếng: “Lần này e rằng cháu không về không được, bởi vì chuyện này cháu chạy không thoát đâu, liên quan nhiều đến cháu!”
“Có liên quan đến cháu?” Trương Thiên nhíu mày.
“Ừm!”
Trương Thiên suy nghĩ một chút, trong lòng nghĩ đến chút chuyện, cũng nhớ tới một người, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
Đại tướng Viên: “Hai ngày tới có một hội nghị trù bị, cháu nhớ đến đúng giờ!”
Qua một lúc, điện thoại không có tiếng.
Đại tướng Viên dò hỏi: “Cháu có chắc sẽ không muốn chứ?”
Trương Thiên cười hừ, lắc đầu: “Ha, sao cháu có thể không đến chứ? Trương Thiên nhận lệnh, đại thống lĩnh!”
Đại tướng Viên: “Ừm, coi như không nhìn nhầm cháu!”
“Ông cúp máy đây… đến lúc đó gặp!”
Trương Thiên: