Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào bình hoa vỡ nát cùng vali đựng quần áo trên bàn.
CMN! Trương Thiên điên mất thôi!
Anh chỉ muốn dạy cho chủ quán bọn họ một bài học, Tô VÂN NguyỆT lại dẫn một đám người đến vây xem?
AA! Tôi mất sạch mặt mũi rồi!
Ngoại trừ Tô Vân Nguyệt đang cười xấu xa thì những người khác đều cau mày, ngẩn người không hiểu chuyện gì.
Đây là báu vật gì chứ?
Nói một cách nghiêm túc, cái này chẳng phải chỉ là một bình hoa vỡ nát cùng đống quần áo cũ kĩ thôi sao?
Mặc Ngôn nhìn chằm chằm vào bình hoa và quần áo, không nói lời nào, quay đầu nhìn đại tiểu thư Tô Vân Nguyệt, xem xem cô ấy có điều gì phân phó không.
Chủ quán nhìn thấy phản ứng của mọi người giống hệt phản ứng ban nãy của mình.
Long bào hoàng đế cái thá gì chứ, chẳng phải đang khoác loác sao? Tuy bình hoa của mình là giả, nhưng chí ít vẫn có giá trị.
Còn cái đống quần áo của tên Trương Thiên này, chính là một trò bịp bợm.
Ông ta muốn để mọi người chứng kiến tòan bộ sự việc này! Không cầm được 1 triệu thì chí ít bình hoa kia cũng phải được bồi thường mấy trăm nghìn.
Chủ quán cười mỉa, giải thích: “Chiếc bình hắc lục của tôi bị người này làm vỡ, giá gốc 2 triệu, tôi bây giờ đòi bồi thường 1 triệu nhưng bọn họ không chịu.
Tôi vừa đụng vào vali quần áo này thì cậu ấy nói với tôi là long bào của hoàng đế, còn có mùi hương nữa, giá trị không hề nhỏ, nói tôi làm hỏng rồi, bắt tôi phải bồi thường mười triệu! Mọi người nói xem, bọn họ chẳng là là kẻ lừa đảo thì còn là gì nữa?”
Đám người nghe xong đều gật đầu đồng tình, cảm thấy chủ quán nói có lý.
Ngay cả mấy người bảo vệ Tô Vân Nguyệt dẫn tới cũng gật đầu.
Lâm Diệu Đông cũng cảm thấy quá đáng, chẳng phải chỉ là mấy bộ quần áo của Trương Thiên thôi sao, bắt đầu làu bàu.
Tô Vân Nguyệt nghe xong, liếc mắt nhìn qua Trương Thiên, khẽ cười.
Long bào của hoàng đế? Con mang mùi hương?
Thật xấu hổ thay anh dám ngang nhiên nói ra câu đó đấy.
Trương Thiên mặt dày, lúc này cũng đen mặt cười gượng đáp lại.
“Áo long bào của hoàng đế sao? Vậy tôi phải cẩn thận kiểm tra mới được…” Tô Vân Nguyệt không vạch trần lời nói dối trắng trợn này mà quay sang chủ quán nói.
Cô ấy thậm chí còn định tiến lên!
What?
Cái quái gì vậy?
Người minh mẫn đều có thể nhìn được ra đây chỉ là một đống quần áo bình thường thôi mà? Đại tiểu thư muốn làm gì vậy?
Sắc mặt chủ quán lập tức có chút khó coi, cau mày tự hỏi: Cô gái này có ngốc không vậy? Quần áo cũng cần phải giám định sao?
Mặc Ngôn dừng lại một chút, cũng không biết đại tiểu thư muốn làm gì nhưng cũng thuận theo ý của cô ấy, nói, “Đúng vậy, cần phải kiểm tra thật kĩ càng!”
Tô Vân Nguyệt còn lôi ra găng tay trắng cần thiết để giám định báu vật, chuyên nghiệp đeo lên.
Cô ấy còn lấy ra một đôi rồi đưa cho Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn chắc chắn phải làm theo yêu cầu của chủ rồi.
Hành động của họ lúc này, giống như phát hiện ra một báu vật cực kì hiếm vậy.
Đám người xung quanh ai nấy mặt đều nghệt cả ra!
Tô Vân Nguyệt và Mặc Ngôn, hai người này ở phố cổ cực kì có uy quyền.
Bọn họ nghiêm túc như vậy, nhất định là phát hiện ra đồ tốt rồi.
Lúc này, những người Tô Vân Nguyệt mang đến bỗng trở nên nghiêm túc.
Lâm Diệu Đông nhíu mày, có chút lo lắng nhìn về Trương Thiên, nét mặt nghi hoặc, “Báu vật sao?”
Trương Thiên đau khổ không nói lời nào.
Chủ quán và Nhãn Kính Nam trong đầu ngập tràn nghi ngờ: cái quỷ gì vậy?
“A! Chú Ngôn, chú xem!” Tô Vân Nguyệt kinh ngạc hô lên một tiếng, khiến mọi người giật mình.
Hai mắt cô ấy mở to, cảm khái nói:
“Bộ quần áo này được làm từ vải lanh, có khả năng thông khí thoát nhiệt cực kì tốt, đông ấm hè mát, thiết kế hình tứ giác này cũng cực kì hiếm thấy.
Tôi nhớ hình như đã nhìn thấy nó trong cuốn tự truyện của Ái Tân Giác La hoàng đế.
Mặc dù phần trên đã bạc màu, nhưng điều này chứng tỏ hoàng đế rất thích bộ này, số lần mặc qua không ít, hơn nữa còn có mùi hương thoang thoảng, ọe!”
Tô Vân Nguyệt nôn khan một tiếng, nói tiếp, “Chính xác, là như vậy đấy.
.
”
CMN!
Trương Thiên nhìn người phụ nữ điên cuồng trước mặt, chọn cái gì không chọn, lại cầm đúng cái quần lót của anh!
Còn cái gì mà đông ấm hè mát, mùi hương nữa chứ…
Á đù!
Cút!
Nhưng Trương Thiên lại không có cách nào phá bỏ tình huống này, CMN xấu hổ chết đi được!
Mặc Ngôn bị hỏi hai mắt trợn tròn.
Đây không phải chỉ là một cái quần lót thôi sao? Cái quỷ gì mà đã nhìn thấy trong tụ truyện của hoàng đế chứ?
Mãi đến khi thấy Tô Vân Nguyệt nháy mắt ra hiểu, Mặc Ngôn mới hiểu.
Ông cũng giả vờ cảm khái một tiếng:
“Ôi! Quả nhiên đúng là đồ tốt! Cô xem , bộ quần áo này từ chất vải cho đến gia công đều vô cùng tốt.
.
Tóm lại, lão đây không thể diễn tả bằng lời, nhưng cái này nhất định là báu vật! Đoán không chừng trên đời này chỉ