“Không bán!” Trương Thiên đen mặt nói.
Anh thu dọn quần áo vào trong vali rồi cùng Lâm Diệu Đông rời khỏi cửa hàng.
Tô Vân Nguyệt bảo Mặc Ngôn dẫn người rời đi, còn mình thì theo sau Trương Thiên.
Trông thấy Tô Vân Nguyệt đuổi theo Trương Thiên, khiến ông chủ Dương cảm thấy có chút không đúng.
Ngây người nửa ngày mới phản ứng lại, trừng mắt hét lên, “CMN, là giả, nhà họ Tô cùng với bọn họ là cùng một giuộc.
Quần áo của hoàng đế cái quỷ gì chứ? CMN! 10 triệu mua một cái quần lót!”
Điều này sẽ là sự sỉ nhục lớn nhất đáng nhớ nhất trong cuộc đời của ông ta.
.
Sau khi rời khỏi, Lâm Diệu Đông liên tục hỏi Trương Thiên”
“Con rể tốt, con lấy ở đâu ra đồ dùng của Hoàng đế vậy? Mau lấy thêm ra cho bố xem nào!”
Trương Thiên lúc này mới cười khổ giải thích, “Bố, đến giờ bố vẫn còn ngốc nữa hả? Cái kia chỉ là một cái quần lót, làm gì có đồ tốt hoàng đế nào ở đây.
”
“Cái gì?” Lâm Diệu Đông trợn mắt tiếp tục hỏi, “Không đúng, vừa rồi cái người giám định cực kì có tiếng của nhà họ Tô cũng nói đấy là đồ thật mà.
”
Trương Thiên cười nhạo nói, “Đó là đang giúp bố thôi.
”
Lâm Diệu Đông chấn kinh hô lên, “Cùng phe với chúng ta sao?”
“Á đù, thế bố nghĩ một cái quần lót này sẽ dọa bọn họ đưa 10 triệu cho chúng ta thật sao?”
“Hahaha, làm giàu nhanh quá!”
Không chờ Lâm Diệu Đông tiếp tục cao hứng, Trương Thiên đã đến một điểm làm từ thiện bên đường, lấy thẻ ra, đưa cho một nhân viên nói, “Tôi muốn quyên góp 10 triệu.
Mật mã là tám số 8.
”
Xoẹt! Bíp bíp.
10 triệu đã đi.
Nhân viên kinh ngạc, còn cho rằng Trương Thiên nói đùa, không ngờ thật sự quyên góp 10 triệu thật.
Rối rít cảm ơn.
Lâm Diệu Đông tức giận nhìn một màn này, choáng váng.
Vừa nghĩ tới “phất” lên nhanh quá, giờ mua nhà hay mua xe thì tốt hơn, ai ngờ…Trương Thiên thì hay rồi, toàn bộ đem quyên góp từ thiện.
Ông chỉ vào Trương Thiên mắng, “Cậu.
.
cái đồ phá gia chi tử!”
“Tiền bất nghĩa, trả lại cho xã hội thôi!” Trương Thiên nhún vai, một bộ dáng chính nhân quân tử nói.
Lâm Diệu Đông đang ở trên đỉnh cao đột nhiên rơi thẳng xuống đáy vực, có chút không chấp nhận nổi, oán trách nói, “Vậy cũng phải để lại một chút, cậu đền cho tôi cái bình hoa là được rồi”
Còn tính toán chi li cái bình hoa hắc lục kia nữa chứ? Lát nữa dẫn ông đi mua cái mới là được chứ gì?
Trương Thiên cười khổ mắng, “Lão già chết tiệt, suýt chút nữa bị lừa mất 1 triệu rồi, bây giờ nguyên vẹn không chút tổn hại, cái gì cũng không mất còn đòi gì nữa? Thật quá tham lam.
Lại còn tức giận sao? Lát nữa con sẽ đem chuyện hôm nay nói cho mẹ vợ nghe.
”
Lâm Diệu Đông giống Trương Thiên, đều rất sợ vợ.
Nhổ vào! Chẳng qua chỉ là kính trọng vợ thôi.
Nghe thấy lời nói cứng rắn của Trương Thiên, Lâm Diệu Đông cũng cười nói, “Con rể tốt, bố vợ hôm nay cảm thấy, hành động của con thực sự rất tuyệt vời! Cực kì có ý nghĩa! Bố không hề có ý kiến bất mãn nào hết!”
“Hì hì, đây mới là bố vợ tốt của con chứ!” Trương Thiên vô sỉ cười nói.
Đột nhiên, Tô Vân Nguyệt xen vào.
Cô ấy quay sang Lâm Diệu Đông cười nói: “Chào bố vợ.
”
Cái gì? Bố vợ?
Cút đi!
Trương Thiên kéo Lâm Diệu Đông đi nói, “Chúng ta mau đi thôi, người phụ nữ này có độc* (ý chỉ người gian xảo nguy hiểm không nên ở gần)”
Không ngờ Lâm Diệu Đông lại phớt lờ Trương Thiên, còn mắng anh, “Một cô gái xinh đẹp như vậy có độc gì chứ? Vừa rồi người ta còn giúp chúng ta đấy.
”
Ông quay đầu nhìn Tô Vân Nguyệt nói, “Xin chào! Cô là?”
“Con là bạn của Trương Thiên, bố vợ, bố gọi con là Nguyệt nhi được rồi.
” Tô Vân Nguyệt nói.
Lâm Diệu Đông cười nói, “Nguyệt nhi? Được.
Chuyện vừa rồi thật sự cảm ơn con.
”
Hai người giống như hận không thể quen biết sớm hơn, hàn huyên không dứt.
CMN! Bố vợ à bố có biết rằng mình đang tìm tình địch cho Lâm Tử Thanh hay không.
Trương Thiên cắt ngang lời bọn họ, hung ác nói với Tô Vân Nguyệt:
“Có chuyện gì? Nếu không có gì, chúng tôi đang rất vội.
”
“Cậu.
.
” Lâm Diệu Đông bất mãn Trương Thiên dùng giọng điệu đắc tội với ân nhân.
Nhưng Trương Thiên chỉ hơi nhíu mày, khẽ cười nói, “Chuyện vừa rồi con nói cho mẹ vợ nhé?”
Lâm Diệu Đông lập tức trở nên an phận.
Tô Vân Nguyệt cũng không lòng vòng.
Lần này cô ấy đến đây là làm theo lệnh của Tô Phong, muốn đưa cho Trương Thiên một vương bài của tập đoàn Tô thị.
Cô ấy lấy ra một lá vàng, là một dạng vương bài của tập đoàn Tô thị, đưa cho Trương Thiên nói, “Trương Thiên, ông nội em bảo em đưa cho anh.
”
“Đây là vương bài của tập đoàn Tô thị.
Sau này, anh đi đến bất cứ cửa hàng nào thuộc sở hữu của tập đoàn Tô thị đều được tiêu dùng miễn phí, hơn nữa cũng được phục vụ ở hạng ưu tiên nhất.
”
Trương Thiên cứu nhà họ Tô, nếu không có anh thì nhà họ Tô cũng sớm đã không còn rồi, anh hoàn toàn có tư cách nhận món quà đáp lễ này.
Hơn nữa, sau này nếu không có Trương Thiên hậu thuẫn, nhà họ Tô không thể có chỗ đứng vững chắc được, nói là món quà đáp lễ, chi bằng nói là quà hối lộ nịnh nọt anh thì đúng hơn.
Trương Thiên không nhận, quay đầu nói, “Không cần! Tôi là người chỉ nghe lời vợ, vợ tôi không đồng ý, tôi sẽ không nhận.
”
Đây rõ ràng là đang từ chối.
Lâm Diệu Đông hai mắt trợn tròn, tập đoàn Tô thị đấy! Là vương bài của tập đoàn Tô thị danh tiếng bậc nhất thành phố Nam Châu đấy!
Tất cả đều được tiêu dùng miễn phí, hơn nữa còn được hưởng thụ sự phục vụ cao cấp nhất!
Trương Thiên cái tên này nghĩ gì mà lại không nhận?
Hôm nay đem 10 triệu của ông đây đi quyên góp từ thiện, còn đang lo không có tiền mua một cái bình hoa mới đây này.
Lâm Diệu Đông nhẹ nhàng rút lấy vương bài từ tay Tô Vân Nguyệt, cố gắng nhét vào tay Trương Thiên.
Ông còn không quên cười nói, “Cảm ơn Nguyệt