Edit: Diệp
Beta: Phong Nguyệt
- ------------------------
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, nhưng đều có điểm khác biệt.
Lư Nguyệt Tình là bị lời giải thích bất ngờ của người chồng lạnh lùng làm cho hoảng sợ, dì Vương là bị lời nói của trai thẳng Cố tổng làm cho cạn lời.
Còn Tiêu Tiêu đang vật lộn vả mặt, nghi ngờ não của ba ba không tốt, nói ra ngôn từ uyên thâm y như chẩn đoán của bác sĩ, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Về phần Sâm Sâm, đang cầm que phô mai (*) trong tay, một bên vừa liếm vừa dùng đôi mắt nhỏ liếc chị, chờ mong đối phương mau nói cho xong để lên lầu chơi.
(*) Na ná hotdog, ảnh:
Đối với ông bố đã lâu không thấy bóng dáng, không kém gì người xa lạ này của mình thì làm như không thấy.
Bản thân Cố Cảnh Dương cũng có chút không được tự nhiên, ông không có thói quen giải thích những việc nhỏ mà trong mắt ông nó không có ý nghĩa, sờ sờ cái mũi, nhắc lại đề tài vừa rồi với con gái: "Cuối tuần đến nhà ông nội, hỏi thăm sức khỏe hai ông bà còn cả anh trai con nữa."
Giọng nói của ông lạnh lẽo kiên quyết, dùng giọng điệu ra lệnh theo thói quen, phối hợp với khí thế lạnh lùng cao ngạo của ông, khiến da đầu người nghe không tự giác được mà tê rần, người có tố chất tâm lý hơi yếu, có lẽ sẽ trực tiếp làm theo lời ông.
Hiển nhiên Tiêu Tiêu không nằm trong số những người này, cô bé dứt khoát lắc cái đầu nhỏ: "Không rảnh đâu ~"
Cố Cảnh Dương: "......"
Thiếu chút nữa ông tức đến bật cười, cũng không sốt ruột đi làm, ngồi xổm xuống nhìn thẳng Tiêu Tiêu, hỏi: "Con có bận cái gì? Đây là lần đầu tiên con và Danh Sâm gặp mặt người lớn, ngay cả chút thời gian này cũng không có à?"
"Không có nha."
Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên xuất hiện trước mặt cũng không khiến Tiêu Tiêu đổi giọng, cô bé nhăn cái mũi nhỏ lui ra phía sau một bước, đầy mặt đều là vẻ ghét bỏ "Đừng đến gần tui".
"Con đã nói với ông bà ngoại rồi, mỗi cuối tuần đều sẽ trở về thăm bọn họ, cho nên không có thời gian đi gặp ông bà nội."
Cố Cảnh Dương nhíu mày lại, không để ý tới hành động ghét bỏ của con gái, không vui nói: "Từ nhỏ con lớn lên cùng ông bà ngoại, chỉ không gặp có một tuần mà thôi.
Chờ lát nữa gọi điện thoại nói với ông ngoại, cuối tuần này con không về được."
Ông nói đến cuối lại không tự giác dùng giọng điệu ra lệnh.
Thấy không thuyết phục được cha Cố, Tiêu Tiêu hoàn toàn không kiên nhẫn, cau mày không vui nói: "Ba đang dạy con làm việc đấy à?"
Cố Cảnh Dương: "......"
"Ba, con khuyên ba tỉnh táo lại đi." Tiêu Tiêu khoanh tay, xuỳ một tiếng.
"Bình thường ba cũng như vậy sao? Bất kỳ ai rủ ba ra ngoài gặp mặt, ba sẽ lập tức bỏ lại công việc trong tay à?"
Cố Cảnh Dương nhíu mày: "Cái này sao có thể giống nhau......"
"Chỗ nào không giống chứ." Tiêu Tiêu buông tay nhỏ: "Tiêu Tiêu là cá thể độc lập, có kế hoạch hằng ngày của mình, trước khi đưa ra quyết định vì sao ba không hỏi qua con trước?"
"Có việc thì hỏi, có chuyện thương lượng thì nói.
Đây là trong nhà chứ không phải công ty của ba, con và em trai càng không phải cấp dưới của ba, có lẽ mẹ bằng lòng nuông chiều cái tật xấu ra lệnh khắp nơi của ba, nhưng con từ chối." (Nguyệt: Nghìn like cho bé Tiêu.
Phải lưu lại để học hỏi mới được.
Hehe!!!)
"......" Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, dì Vương ôm Sâm Sâm núp ở góc không dám thở mạnh, chỉ thầm giơ ngón cái ở trong lòng cho Tiêu Tiêu.
Quả nhiên chỉ có ma quỷ có thể đối đầu với ma quỷ, tiểu ma đầu mới có thể đối đầu với quái vật trang bức.
Mặt mũi Cố Cảnh Dương bị nói đến khó coi, hoàn cảnh trưởng thành khiến ông chưa từng bị chỉ trích thẳng mặt như vậy, cuộc sống từng trải khiến ông quen với cách cư xử bây giờ.
Nếp nhăn giữa mày cha Cố càng sâu, sau đó một lúc lâu mới thỏa hiệp: "Được rồi, việc này là ba không đúng, vậy cuối tuần sau chúng ta về nhà cũ......" Ông dừng lại, bổ sung thêm một câu: "Có thể chứ?"
"Ừm hử." Tiêu Tiêu lên tiếng kiểu có cũng được mà không có cũng chẳng sao, lại tiếp tục nhắc nhở: "Sau này nhớ kỹ có chuyện gì phải hẹn trước ba ngày nha, xét trên phương diện nể mặt mũi của ba, con sẽ cân nhắc mức độ quan trọng của công việc, quyết định có hoặc không đồng ý với ba."
"......" Cơ thể của Cố Cảnh Dương đang đứng lên cứng lại: "Vậy thật cảm ơn con."
"Không cần khách sáo đâu ~" Tiêu Tiêu trở lại nụ cười ngọt ngào: "Mau đi làm đi, mặc dù nửa đêm ba nhận WeChat của nữ bệnh nhân tâm thần không rõ tên tuổi, đối với người trong nhà thì đánh rắm mặc kệ, đối với con cái thì chẳng quan tâm, nhưng Tiêu Tiêu biết, ba là một người cha tốt nhiệt tình với công việc đấy."
"......!Hẹn gặp lại!"
Cố Cảnh Dương vô thức liếc nhìn vẻ mặt của vợ, lại đen mặt nghiến răng đi ra ngoài.
☆
Cuối tuần.
Lư Nguyệt Tình đồng ý yêu cầu của Tiêu Tiêu, cùng con gái về nhà về nhà cha mẹ.
Vốn dĩ Tiêu Tiêu cảm thấy ông bà ngoại nhớ cô bé, định trở về một mình, cũng không muốn mang theo mẹ, nhưng Sâm Sâm vừa nghe chị gái phải đi, lập tức nước mắt đầm đìa túm chặt góc áo của cô.
Không có cách nào, Tiêu Tiêu đành phải mang theo em trai, đồng thời miễn cưỡng cho mẹ làm chân sai vặt.
>br />
Lư Nguyệt Tình: "......"
Nhịn xuống, lúc nào cũng phải nhớ kỹ, xã hội pháp trị, dù là con ruột cũng không thể đánh chết!
Sáng sớm ba người xuất phát, giữa trưa đến nơi, cổng chính còn chưa kịp lên gõ cửa, ông ngoại bà ngoại đã đi ra đón.
Bà ngoại ôm đứa này một cái, ôm đứa kia một cái, mở miệng một cái là toàn tâm can bảo bối, Lư Nguyệt Tình nhìn cũng thấy ghen.
Sâm Sâm ngoan ngoãn núp ở trong ngực bà ngoại, trong đôi mắt to toát ra một chút hoảng sợ, hiển nhiên là bị sự nhiệt tình của bà ấy hù dọa.
Ông ngoại để ý, nhẹ