Edit: Vịt
Beta: Phong Nguyệt
- -------------------------
Trong khi Lư Nguyệt Tình bị con gái chọc tức đến đau đầu, Tiêu Tiêu thừa dịp người lớn trong nhà đang ngủ trưa, lén lút dẫn em trai ra khỏi phòng chơi.
Từ nhỏ cô bé đã tràn đầy sức sống, nếu không phải vì bà ngoại ngăn lại, chỉ hận không thể ngoại trừ thời gian ngủ ban đêm, lúc khác đều trong trạng thái "Không muốn ngủ, đứng ngồi không yên."
Vì vậy việc Tiêu Tiêu ngủ trưa là chuyện không bao giờ xảy ra, vì để san sẻ một phần hình phạt sẽ phải chịu, cô còn kéo theo em trai cùng nhau quấy rối.
Cô nhóc nghịch ngợm ghé vào tường xác định bên ngoài không có quân địch tuần tra, mới quay lại đằng sau vẫy vẫy tay, Cố Danh Sâm nắm chặt tay nhỏ, thấy chị gái ra hiệu, vội vàng chạy tới, vì quá kích động mà suýt chút nữa bị ngã sấp xuống đất.
Tiêu Tiêu vững vàng đỡ lấy em trai, hai bạn nhỏ tay nắm tay, lặng lẽ chạy ra ngoài quảng trường nhỏ ở giữa tiểu khu từ cửa phụ.
Nhà họ Lư nói là ở nông thôn, nhưng thực ra chỉ là vùng ngoại ô mới được mở rộng cách thành phố khá xa.
Mọi người ở đây đều giống ông bà ngoại, không thích không khí ô nhiễm trong nội thành, đến đây điều dưỡng thân thể, cũng có người giống bà nội Lâm Tráng Tráng, vì quá khắt khe, quan hệ mẹ chồng con dâu khá căng thẳng, không chịu nổi sự uất ức ấy nữa nên chuyển tới đây.
Nói tóm lại, mọi người đều là những gia đình, những kẻ có tiền thích cuộc sống ở nông thôn.
Cho nên cơ sở thiết bị trong tiểu khu vô cùng đầy đủ, thậm chí còn có một công viên trò chơi thu nhỏ.
Lúc này là giữa trưa, đám trẻ con đều đang trong nhà ngủ trưa, chính là lúc ít người qua lại nhất, Tiêu Tiêu nắm tay em trai nghênh ngang đi qua, trên người còn mang theo khí thế "Nhìn đi, đây chính là con đường mà chị gái mua cho em."
Vừa mới đến gần, một bóng dáng bé nhỏ đang chơi xích đu phía trước trừng mắt với cô.
Tiêu Tiêu tò mò lục lại trí nhớ, không hiểu sao cảm thấy bạn nhỏ này trông rất quen.
Nhưng dù vậy thì cô cũng chẳng bận tâm, trước đó cô bé là bá vương của tiểu khu, dám bước chân lên đường của bổn vương nhất định không được yên ổn.
Bởi vì thủ đoạn của người trước mặt quá "bạo lực", khó tránh khỏi cậu bé nhìn cô không vừa mắt, lại vô tình khiến cô bé tưởng đó là kẻ địch.
Trông giống như đang cố ý "Nhìn chằm chằm", loại ý niệm như muốn giết người này, căn bản Tiêu Tiêu chẳng thèm để ý.
Trong sân chơi nhỏ của tiểu khu có rất nhiều trò chơi, Tiêu Tiêu dắt em trai đi đến một chiếc cầu trượt khác.
Vốn dĩ định nước sông không phạm nước giếng, ai chơi của người đó, không ngờ bạn nhỏ kia thấy Tiêu Tiêu không để ý đến mình, nhảy xuống từ xích đu, nổi giận đùng đùng chạy tới gọi to: "Cố Danh Tiêu!"
Tiêu Tiêu nhíu mày,