Edit: Vịt.
Beta: Phong Nguyệt.
- -------------------
"......." Trương Ngọc Hồng.
Bà ta nhìn bà Trịnh mặt mũi u ám, tự mình cảm thấy quá oan ức.
Bà tức giận cái gì?!!
Đúng là chúng tôi đến đây gây chuyện trước, nhưng chả phải từ đầu đến cuối chúng tôi mới là người bị bắt nạt sao.
Một già một trẻ trước mặt, đánh không lại, mắng cũng không thắng.
Trương Ngọc Hồng nhìn cháu trai bên cạnh đang khóc càng ngày càng lớn, trong lòng xót xa nói không nên lời.
Rốt cuộc bây giờ đã rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
Tính cách Lâm Tráng Tráng ngang ngược, muốn chơi cùng Tiêu Tiêu, nhưng lại không nói năng đàng hoàng, Tiêu Tiêu quậy phá như điên trong thôn nhiều năm, chưa từng biết nhường nhịn, đáp trả hai ba câu, cháu trai bà không được chơi cùng thì muốn đánh người, kết quả bị đánh ngược lại.
Xét từ góc độ nào cũng cảm thấy, Tiêu Tiêu là người đúng.
Trái lại Trương Ngọc Hồng muốn làm to chuyện, náo loạn cả nửa ngày trời, người lớn thì không chọc nổi, đứa nhỏ thì không thể động vào, còn có đứa cháu trai bên cạnh đang chờ bà an ủi.
Cuối cùng, bà ta cũng chỉ có thể hung ác trừng mắt với bà ngoại Trịnh, hừ lạnh một cái ỉu xìu kéo cháu trai về nhà.
Ánh mắt Tiêu Tiêu thay đổi, so với cô bé nổi giận lúc nãy hoàn toàn là hai người khác nhau, nhiệt tình vẫy tay với hai người kia: "Hẹn gặp lại nha Lâm Tráng Tráng, hoan nghênh cậu lần sau tiếp tục đem đầu tới chỗ mình nha."
Lâm Tráng Tráng: "......"
"Oa....Hu hu hu."
Cố Tiêu Tiêu thật đáng sợ!
Mãi đến khi tiếng khóc dần biến mất theo bóng dáng hai người, Tiêu Tiêu mới đắc ý quay đầu nhỏ chuẩn bị về phòng.
Vừa mới quay đầu, đột nhiên đối diện sắc mặt không tốt của bà ngoại.
Trong lòng Tiêu Tiêu hơi chột dạ, một giây sau hai chân lập tức đứng thẳng, hai tay nhỏ áp sát hai vạch chỉ quần, tư thế quân đội nghiêm túc mà xiêu vẹo.
"....." Bà lão xoa xoa trán bất đắc dĩ, chọc nhẹ trán cô bé, tức giận nói một câu:
"Đi ăn cơm trước đã."
Tiêu Tiêu trộm le lưỡi, vẻ mặt lấy lòng nắm chặt tay bà ngoại đi vào nhà.
Trong nhà, ông ngoại đang bưng món ăn cuối cùng lên bàn, Tiêu Tiêu buông tay bà ngoại, lon ton chạy tới chỗ ông, nhận lấy cái đĩa.
"Để Tiêu Tiêu giúp ông ngoại."
Nhân lúc bưng đĩa thức ăn được chế biến công phu, cô lén lút nháy mắt với ông ngoại.
Đây là ám hiệu của hai ông cháu, ví dụ như động tác vừa rồi, ý là Cố Tiêu Tiêu vừa phạm sai lầm với bạn bè.
Ông Lư liếc mắt nhìn vợ đang đi vào nhà vệ sinh rửa tay, khuôn mặt quanh năm không biểu cảm, lén lút ra hiệu "ok".
Tiêu Tiêu lập tức cảm thấy yên tâm, giơ cánh tay nhỏ nhắn lên trên đỉnh đầu làm hình trái tim lớn.
Khóe miệng ông ngoại nhẹ nhàng cong lên, động tác ghét bỏ nhưng vô cùng cưng chiều vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, dúng ánh mắt ra hiệu mau đi rửa tay ăn cơm.
Sau khi ăn xong thu dọn bàn xong xuôi, bà ngoại nhìn qua Tiêu Tiêu đang giả bộ ngoan ngoãn nghe lời, lặng lẽ thở dài, nói: "Được rồi, đi chơi đi."
"Aaaaaaaa."
Tiêu Tiêu thầm reo hò trong lòng.
Chuyện của ba mẹ Lâm Tráng Tráng, là cô thừa lúc bà ngoại đang nói chuyện phiếm với mấy người trong thôn nghe lén được.
Vốn dĩ cứ nghĩ bà ngoại sẽ phê bình cô, không ngờ bà cứ thế bỏ qua.
Quả thực là quá đẹp!
Tiếp tục lén liếc nhìn bà ngoại một cái, Tiêu Tiêu vội vàng nhảy từ trên ghế dựa xuống, chầm chậm chạy về phòng, sợ bà lại đổi ý.
Nhìn bóng dáng nho nhỏ khuất dần phía sau cửa, bà ngoại Trịnh thu hồi tầm mắt, thở dài.
"Làm sao vậy", ông Lư đưa cho vợ một ly trà, nhẹ giọng hỏi.
Bà lão nhận lấy, nhấp một ngụm, thấy ánh mắt ông lão vừa nghiêm túc vừa tràn ngập quan tâm, miễn cưỡng lắc đầu cười cười, một lúc lâu mới nói:
"Tôi đang nghĩ, liệu có nên đưa Tiêu Tiêu về với ba mẹ nó không?
Trong lòng ông Lư không nỡ, nhỏ giọng phản đối: "Đang yên đang lành, sao lại muốn đưa con bé trở về? Chưa kể Nguyệt Tình cũng không có thời gian chăm sóc con bé."
"Không có thời gian thì mặc kệ con mình sao?"
Bà ngoại Trịnh nhíu mày, nghĩ tới con gái ruột nhà mình thì tức sôi máu.
Ngay khi thấy bà có dấu hiệu tức giận, ông ngoại Lư cũng không dám nói chuyện, hình ảnh người đàn ông trưởng thành cao lớn 1m8 đang cúi đầu rụt rè đứng bên cạnh, vừa nhìn đã thấy giống Tiêu Tiêu đến bảy tám phần.
Bà Trịnh không nhịn được bật cười, tức giận liếc xéo ông một cái, nói:
"Ông không nỡ, không lẽ tôi nỡ? Từ nhỏ đến lớn Tiêu Tiêu chưa bao giờ xa tôi quá một ngày."
Nhưng bà biết, hai người họ không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Tiêu Tiêu.
Hôm nay Trương Ngọc Hồng đã nhắc nhở bà.
Trong quá trình trưởng thành của trẻ nhỏ, cha mẹ đóng vai trò vô cùng quan trọng, cho dù bà với ông Lư có ở bên cạnh Tiêu Tiêu bao lâu đi chăng nữa, cũng không thể thay thế hoàn toàn cha mẹ được.
Hơn nữa Tiêu Tiêu bây giờ đã 5 tuổi, lúc cô đang chạy nhảy lung tung trong thôn, con nhà người khác đã sớm đến nhà trẻ, thích thú trong lớp học.
Ở gia đình như nhà họ Cố, con cháu được dạy dỗ từ khi biết nói, biết đi.
Cho nên không thể kéo dài thêm nữa.
Hôm nay, hai vợ chồng già nói chuyện tới tận khuya.
Trước khi đi ngủ, ông Lư cầm điện thoại di động, gọi cho người từ trước đến giờ rất ít khi gọi.
Hôm sau.
Tiêu Tiêu dậy sớm cơm nước xong xuôi, ôm súng bắn nước của mình ra ngoài chơi, mãi cho đến gần trưa, ông ngoại liên tục gọi mới chạy về đầu đầy mồ hôi.
Ông Lư đứng ở cổng, Tiêu Tiêu cười chạy tới, kéo tay ông ngoại làm nũng: "Ông ngoại, trưa hôm nay ăn mì lạnh ạ?
"Ừ." Sắc mặt ông Lư lạnh nhạt, chỉ khẽ nhếch khóe miệng khi nghe câu hỏi của cháu ngoại, tâm trạng có vẻ không tốt lắm.
Tiêu Tiêu không chú ý, một tay nắm tay ông ngoại vừa đi vừa nhảy vào trong nhà.
"Tiêu Tiêu, lại đây."
Bây giờ đang là đầu hè, Tiêu Tiêu chơi cả một buổi sáng, nóng không chịu được, vừa mới buông tay ông ngoại, muốn chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt đã bị gọi lại.
Cô xoay đầu nhìn về phía bà ngoại, chú ý tới người phụ nữ ngồi cạnh bà.
Người phụ nữ đó rất đẹp, nhỏ nhắn xinh đẹp, khuôn mặt giống bà Trịnh đến mấy phần.
Bà cũng nghiêng đầu nhìn thẳng Tiêu Tiêu, hốc mắt đỏ bừng, cảm xúc phức tạp trong ánh mắt.
Tiêu Tiêu nghiêng cái đầu nhỏ, thử gọi một tiếng: "Mẹ?"
Vừa gọi xong, đôi mắt người phụ nữ như bị hỏng, nước mắt thi nhau tuôn rơi, dọa Tiêu Tiêu giật mình.
Tiêu Tiêu đi qua dựa vào người bà ngoại, nhìn người phụ nữ khóc không ngừng, lấy khăn giấy bên cạnh đưa cho bà:
"Đừng khóc nữa lau đi."
Người phụ nữ thút thít nhận lấy tờ giấy, trong mắt tràn ngập áy náy: "Cảm ơn, Tiêu Tiêu đối xử với mẹ thật tốt."
"Thật ra cũng không phải."
Tiêu Tiêu rút thêm hai tờ giấy nhét vào tay người phụ nữ, ánh mắt trên đầu nhìn cô bé càng thêm yêu thương, ngồi trên sô pha nhàn nhã đung đưa chân:
"Chủ yếu là hôm nay phải Tiêu Tiêu lau bàn, con sợ nước mũi người chảy ra, lát nữa con phải lau kĩ hơn."
"..." Người phụ nữ: "?????"
Bà nắm lấy tờ giấy, cảm thấy sự cảm động trong lòng mình như bị ném cho chó ăn.
Vốn dĩ không khí ngột ngạt bao trùm cả căn phòng, chỉ vì một câu nói của Tiêu Tiêu mà biến mất sạch sành sanh, bà ngoại Trịnh ho khan hai tiếng, ôm lấy Tiêu Tiêu, nhẹ giọng hỏi:
"Tiêu Tiêu còn nhớ mẹ không?"
Tiêu Tiêu gật gật đầu: "Nhớ chứ."
Dù sao mẹ cũng là người đầu tiên cô bé gặp ở thế giới này, suy cho cùng, nếu không nhờ có bà, cô chưa chắc có thể xuyên vào cơ thể này đâu.
Nét mặt thản nhiên của Tiêu Tiêu, không có vẻ vui sướng vì gặp được mẹ mình, cũng không có đau lòng oán trách, cứ như người trước mặt chỉ là một vị khách bình thường.
Ý thức được điều này, sắc mặt Lư Nguyệt Tình thoáng chốc trắng bệch, nước mắt trong khóe mắt lại thi nhau rơi xuống.
Bà ngoại Trịnh quan sát biểu hiện của cháu gái và con gái ruột,