Edit: Diệp.
Beta: Phong Nguyệt
- -------------------
Mặt Lư Nguyệt Tình trắng bệch, bàn tay buông lỏng bên người đưa ra sau, nắm chặt tay, không rảnh để ý tới con gái vừa mới đón về, hoảng loạn nhìn chồng mình.
Trong lòng bà Cố Cảnh Dương đồng nghĩa với sự hoàn hảo, bà chưa bao giờ thấy dáng vẻ lúng túng như vậy trên người ông.
Mẹ Cố há hốc mồm, muốn giải thích rằng mình không cố ý, nhưng lại sợ mở miệng sẽ khiến Cố Cảnh Dương càng xấu hổ hơn.
Lư Nguyệt Tình không phải là không quan tâm Cố Cảnh Dương, nhìn ông ngã sấp mặt bà cũng gấp hơn bất cứ ai.
Nhưng bà cũng hiểu ông, biết nếu lúc này lên tiếng sẽ chỉ khiến đối phương càng lúng túng hơn.
Bà yêu Cố Cảnh Dương quá sâu đậm quá lâu, tôn thờ đối phương, thời gian lâu dài, ngay cả một chút xíu khả năng làm ra hành động khiến ông tức giận cũng không làm được.
Người giúp việc đứng xung quanh nhìn một nhà ba người, nhỏ nhỏ, ngốc ngốc, còn một người nằm rạp trên mặt đất, hình tượng tổng tài bá đạo bị phá hỏng rơi đầy đất, không nhịn được thở dài trong lòng.
"Ông chủ, có thể đứng lên không? Có cần gọi bác sĩ đến khám không?"
Dì ấy là người đầu tiên tiến lên phía trước phá vỡ sự im lặng.
"...!Không cần."
Cố Cảnh Dương hít sâu một hơi, nghiến răng phát ra hai chữ.
Từ chối bàn tay dì Vương đưa ra, cha Cố nhanh chóng đứng lên, động tác cực nhanh, tư thế đặc biệt đẹp trai.
Làm trọn vẹn tư thái cao lãnh "Chỉ cần tôi đứng lên được, bạn sẽ không nhận ra tôi vừa bị ngã sấp mặt."
Suy cho cùng làm một tổng tài bá đạo, về phương diện trang bức (*) này, lúc nào cũng phải duy trì hình tượng.
(*) Trang bức: là một thuật ngữ hán việt chỉ một hành động, một loại phong cách giả dạng nghèo khó, giả dạng không có gì để phơi bày ra cái không có gì của mình nhưng thực sự thì lại rất có khả năng, rất khủng bố...!đây là kiểu trang bức có thực lực.
Lư Nguyệt Tình thấy ông không giống như tức giận, lúc này mới thở dài một hơi, đi qua kéo Tiêu Tiêu đang ngồi xổm đứng lên, nhẹ giọng nói:
"Cảnh Dương, em vừa đón Tiêu Tiêu về."
Nói xong lại nghiêng đầu nhìn Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu có biết cha không, ngoan, đến chào hỏi ba đi."
Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn cha ruột đang trang bức mặt đơ, lại nhìn vẻ mặt cười cổ vũ của mẹ nhìn mình, chớp mắt.
"Không được đâu." Cô có chút khó xoa xoa cái cằm nhỏ, "Tiêu Tiêu còn nhỏ da còn mềm lắm, không học được tư thế chào hỏi có độ khó cao của ba."
Cố Cảnh Dương: "......"
Cố Cảnh Dương nheo mắt lại, nhìn cô con gái vừa mới đón về.
Không biết có phải ảo giác hay không, sao cứ cảm thấy đứa nhỏ này nói chuyện làm người mắc nghẹn chứ.
Lời này có phải là đang chế giễu ông da dày có thể chống đỡ bị ngã không?
"Con..."
Vừa muốn nói chuyện, bên kia tai nghe truyền đến tiếng cấp dưới báo cáo, tiếp tục thu hút sự chú ý của Cố Cảnh Dương về đầu bên kia lần nữa.
Cố Cảnh Dương không để ý nhiều đến vợ con, bước nhanh ra ngoài cửa, vào thời điểm lướt qua người Lư Nguyệt Tình thì gật đầu một cái, ý bảo mình có việc ra ngoài.
Lư Nguyệt Tình nắm tay con gái, nhìn ông nhanh chân rời đi, đến tận khi bước vào xe cũng không quay đầu lại nhìn một cái.
Trong lòng bà chua xót khó tả, bàn tay nắm tay con gái bất giác siết chặt.
"Mẹ, mẹ làm con đau." Giọng nói trong trẻo non nớt của Tiêu Tiêu đánh thức Lư Nguyệt Tình.
"A, thật xin lỗi, mẹ không cố ý." Lư Nguyệt Tình vội vàng ngồi xuống, nhìn thấy vệt đỏ trên tay con gái bị mình siết chặt mà ra, hiện ra sự áy náy.
"Bỏ đi." Tiêu Tiêu đồng cảm vỗ vai của mẹ, nhỏ giọng lên tiếng: "Người bất lực mới giận chó đánh mèo thôi, Tiêu Tiêu hiểu mà."
"Nhưng là lần sau mẹ cũng không nên như vậy nha, bị cha chọc tức thì đi đánh cha, mắng cha, xé cha nha.
Bà ngoại đã từng nói rồi, chỉ có đồ bỏ đi mới bị người khác chọc tức, rồi lại chạy đến trút giận lên người con gái ~"
"......" Lư Nguyệt Tình cắn răng, che lại bả vai bị bóp đau đến run rẩy.
Rốt cuộc cha mẹ bà dạy dỗ trẻ con kiểu gì? Không chỉ lời nói chứa sự châm chọc, sức lực còn lớn y như nghé con vậy.
Vốn dĩ tính cách của Lư Nguyệt Tình khá kiêu căng, tất cả kiên nhẫn và dịu dàng đều dùng để lấy lòng Cố Cảnh Dương và người thân bạn bè của ông.
Lúc này đang đau lòng, lại bị Tiêu Tiêu âm dương quái khí châm chọc một hồi, cũng không thèm quan tâm con gái vừa trở về, tính khí lại nổi lên, trực tiếp lên tầng về phòng.
Để lại một lớn một nhỏ dưới tầng mắt to trừng mắt nhỏ.
Dì Vương nhìn bé gái có vẻ mềm mại ngoan ngoãn, lại nghĩ đến một loạt những thành tựu vừa rồi của đối phương, trong sự nhức đầu thế mà lại có chút hưng phấn một cách quỷ dị.
Ôi má ơi!
Đôi vợ chồng vô trách nhiệm này cũng có lúc bị đả kích sao?
Dì vừa mới được Lư Nguyệt Tình mời tới làm việc vào mấy tháng trước, mỗi ngày nhìn cách sống chung của ông bà chủ nhà họ Cố, một bên giả mù chăm chỉ làm việc của mình, một bên điên cuồng trộm phóng mưa đạn trong lòng.
Hai vợ chồng nhà này, nam thì lãnh khốc vô tình trầm mê vào công việc, nữ thì trầm mê tình yêu rồi tự thương xót cho thân mình.
Ba đứa con, một đứa ném cho ông bà nội, một đứa ném cho ông bà ngoại.
Còn lại đứa nhỏ nhất thì giữ lại, còn không bằng hai đứa trước, cha mẹ không ai chăm lo, trực tiếp nuôi thành bệnh tự kỷ.
Nếu là dì ấy thì đã nói người như vậy đừng nên sinh con, hại người hại mình.
Dì Vương phun tào xong, đi đến trước mặt Tiêu Tiêu ngồi xổm xuống, dịu dàng tự giới thiệu: "Tiêu Tiêu chào cháu, dì là người mẹ cháu mời đến chăm sóc cháu và em trai trai cháu, có thể gọi dì là dì Vương."
"Chào dì Vương ạ."
Cô gái nhỏ lông mi cong cong, ánh mắt linh hoạt, giọng nói ngọt ngào, người nhìn thấy trái tim cũng tan ra.
Dì Vương lựa chọn tính toán quên đi kỳ tích vừa rồi của cô bé, dịu dàng sờ đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Tâm trạng mẹ cháu không tốt lắm, dì Vương mang Tiêu Tiêu lên dỗ dành bà ấy được không?"
Thời gian dì làm nghề bảo mẫu này rất dài, trên phương diện quan sát sắc mặt người khác vẫn có chút biết nhìn người.
Người như bà chủ nhà họ Cố, một lòng đuổi theo ông chủ nhà họ Cố, ngay cả con trai nuôi từ nhỏ bên người cũng không quan tâm, huống chi là Tiêu Tiêu vừa mới đón về.
Có lẽ vừa mới bắt đầu sẽ bởi vì áy náy mà bỏ ra một chút quan tâm, nhưng thời gian chắc chắn sẽ không dài, hiện tại Tiêu Tiêu đã nổi lên xung đột với mẹ, sẽ chỉ làm khoảng thời gian này rút ngắn lại hơn.
Về phần ông chủ nhà họ Cố......
Thì càng không cần phải nói.
Dì Vương muốn giúp Tiêu Tiêu duy trì tốt quan hệ mẹ con với Lư Nguyệt Tình là xuất phát từ lòng tốt, nhưng Tiêu Tiêu nhỏ tuổi cũng không thể hiểu được ý nghĩ của