Năm cấp hai, thời tiết rất nóng, thiếu nữ mặc chiếc váy hai dây màu trắng nằm bò trên sàn nhà, tay cầm que kem, đầu lưỡi nhỏ chậm rãi phần kem hình trụ đang không ngừng tỏa ra khí lạnh trong không khí.
Dịch Vu Lan đang làm bài tập, thời điểm suy nghĩ đầu có chút đau, bên tai bất chợt nghe thấy tiếng lật trang sách.
Anh dựa lưng vào ghế lười biếng quay đầu lại, đôi mắt lập tức bị cố định trên người mà anh muốn nhìn thấy. Anh nhìn chăm chú vào đầu lưỡi, đầu ngón tay, xương quai xanh, và khóe miệng dính một chút kem ngọt ngào của cô, trái cổ khẽ lăn lộn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh muốn liếm sạch chỗ kem đó cho cô.
Dường như Dịch Như Hứa cảm nhận được ánh mắt trần trụi của anh, cô vô hại ngẩng đầu nhìn về phía anh, sau khi bốn mắt hai người chạm nhau, cô lập tức bật cười, làm nũng nói: “Anh đừng nhìn em như vậy, cảm giác thật kỳ quái.”
Dịch Vu Lan không nói chuyện, anh chỉ nâng cánh tay lên ngoắc ngón tay về phía cô.
Dịch Như Hứa khẽ sửng sốt, từ sàn nhà bò dậy, cầm kem đi tới trước mặt anh.
“Làm sao vậy?” Cô hỏi.
Dịch Vu Lan nâng tay, ngón cái dừng lại bên khóe môi cô, lau sạch giọt kem tan chảy bên cánh môi phấn hồng, sau đó cắn một miếng lớn lên đầu que kem, chỗ cô vừa mới liếm.
“Anh?” Dịch Như Hứa không hiểu ý tứ của anh, cô nhìn que kem trong tay thiếu một miếng lớn, đôi mắt to trong trẻo lập tức phản ứng lại “Em đi lấy cho anh một cây.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dịch Vu Lan nhìn bóng dáng chạy xa của cô, không chớp mắt đưa ngón tay cái vừa lướt qua khóe môi cô vào trong miệng, ngậm lấy.
Thật ngọt, thật mềm mại.
…Đó chính là người anh yêu thầm nhiều năm.
Dịch Vu Lan mở bừng mắt trong giấc mơ, anh giữ nguyên tư thế này một lúc, sau đó nhăn mày nằm suy nghĩ.
Anh không thể phân biệt được đâu là tình yêu dành cho em gái và đâu là tình yêu dành cho người yêu, kể cả trong mơ.
Đầu có chút đau, Dịch Vu Lan suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra nguyên nhân dẫn tới cơn đau đầu của mình, có lẽ bởi vì tối hôm qua bụng rỗng uống hết một chai rượu vang đỏ.
Bụng cũng đói.
Anh sờ sờ bên người, không cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể, nhất định là cô nhóc tỉnh dậy trước sau đó liền chạy trốn rồi. Anh ngáp dài một cái, dùng cánh tay che ánh sáng, lại nằm trên giường hơn mười giây, cuối cùng mới quyết đoán mà rời giường.
Anh nhặt áo sơ mi, quần và dây lưng rơi dưới đất lên, bước vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa xong đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo, Dịch Vu Lan lấy trong tủ một bộ quần áo mặc ở nhà để thay, sau đó đi tới phòng bếp đeo tạp dề, mở tủ lạnh ra nhìn vài lần, bên trong chứa đầy đồ ăn thừa khiến huyệt Thái Dương anh khẽ đau.
Anh thở dài một tiếng, lấy ra ba quả trứng gà, lại lấy thêm một chén đậu xanh xào tôm nõn, đánh trứng, bật bếp, dùng cơm thừa trong nồi bắt đầu làm cơm chiên.
Sau khi cơm chiên ra khỏi chảo, anh xếp gọn gàng trên đĩa, đặt muỗng và bưng lên bàn, anh lấy sữa bò hâm nóng trong lò vi sóng ra, đổ đầy một ly thủy tinh trong suốt.
Tới khi hoàn thành tất cả những việc này, Dịch Vu Lan vừa cởi dây tạp dề, vừa hô lớn về phía phòng của Dịch Như Hứa: “Như Như, ra ăn cơm.”
Treo tạp dề trở về vị trí ban đầu, Dịch Vu Lan nhìn chằm chằm cửa phòng em gái, phát hiện một chút động tĩnh cũng không có, vì thế anh đi tới cạnh cửa, gọi: “Nhanh lên, không thể không ăn cơm sáng, biết không?”
Bên trong vẫn không có động tĩnh, Dịch Vu Lan không chờ đợi thêm nữa, trực tiếp mở cửa phòng ra, chiếc chăn trên giường căng phồng, cô gái nhỏ không tiếng động vùi mình trong đó.
“Lười như vậy sao, sáng sớm tinh mơ đã mò về phòng? Ừm? Tối hôm qua mấy giờ trở về?” Dịch Vu Lan chọc chọc lên người cô, tiện tay mở chăn bông ra. Dịch Như Hứa co rúc người thành quả bỏng, hai tay ôm lấy đầu, dấu vết dây thừng trên cổ tay rất rõ ràng, hiện tại đã hằn đỏ.
Dịch Vu Lan nhìn cổ tay của cô, có chút đau lòng nhéo nhéo xương cổ tay mảnh khảnh, sau đó lại xoa nắn da thịt trắng nõn non mềm bên ngoài.
“Làm sao vậy Như Như? Chỗ nào không thoải mái sao? Nói cho anh, anh giúp em nghĩ cách.” Anh ghé sát vào Dịch Như Hứa nhẹ giọng trấn an, Dịch Như Hứa rút cổ tay từ tay anh trở về, vùi mặt vào gối càng sâu hơn.
“Được rồi, vậy em dậy ăn cơm trước, còn ăn vạ nằm bất động anh sẽ làm tình với em.”
Dịch Như Hứa bị