Lâm Triết ngồi xổm trước giá vé bị Dịch Như Hứa hất đổ, duỗi tay lật xem tranh vẽ của cô, chỉ cần nhìn vào bức tranh là có thể thấy trong lòng cô đang rối loạn như thế nào, hình ảnh đối lập và phản quang đều vẽ không đúng.
“Học muội, đừng khóc, vẽ không tốt học trưởng giúp em sửa lại, được không?” Lâm Triết đặt bảng vẽ lên giá một lần nữa, tùy tiện dọn một chiếc ghế đẩu trong phòng vẽ tranh ngồi xuống, vừa khuyên nhủ vừa chuẩn bị sửa tranh cho cô.
Dịch Như Hứa ngừng nức nở, buông tay nhìn học trưởng Lâm Triết đang tìm kiếm vỉ pha màu của cô, hơi nghẹn ngào, mở miệng nói: “… Học trưởng, sao anh lại tới đây?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi tới lấy tai nghe, để quên trên bàn không mang về, nó ở kia.” Vừa nói anh vừa liếc mắt nhìn ngăn tủ nơi đặt tĩnh vật không dùng tới, Dịch Như Hứa tìm thấy một cặp tai nghe Bluetooth của Sennheiser bên cạnh đầu David.
“Sửa tranh cho em, sửa tranh cho em… Thật là, vẽ không tốt cũng không cần khóc nha, khóc làm gì? Khóc như vậy cũng đâu giải quyết được việc gì.” Lâm Triết sợ cô xấu hổ, cố ý không nhìn chằm chằm vào cô, mà đổ dồn tất cả ánh mắt lên bức họa của cô.
“Em không phải…” Dịch Như Hứa muốn nói không phải bởi vì cô vẽ không đẹp cho nên mới khóc, nhưng mà cô lại không thể nói rằng cô khóc là bởi vì cô cảm thấy bản thân mình thật kém cỏi.
Hơn nữa vừa rồi quả thật là do nhìn thấy bức tranh này quá khó coi, cho nên mới đột nhiên không kiềm chế được chính mình.
“Hiện tại mặt trời sắp lặn rồi, học trưởng, anh mau đi ăn cơm đi, tới muộn sẽ không có gì ăn.”
“Tôi vừa ăn xong rồi mới qua đây, vốn dĩ định lấy tai nghe thuận tiện đi bộ cho xuôi cơm, không nghĩ tới lại gặp em ngồi đây bật khóc.” Lâm Triết tiện tay chấm một chút thuốc màu, dùng bút vẽ quệt vài màu sắc rồi xoa xoa, sau đó đáp xuống tấm vải lót bức tranh của Dịch Như Hứa.
“Sao thế, một đoạn thời gian không nghiêm túc vẽ tranh cảm thấy mình bị thụt lùi? Hay là gặp phải chuyện gì khác?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dịch Như Hứa đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô dụi mắt, trầm mặc một hồi, sau đó nói bằng giọng mũi nặng nề: “Học trưởng, có phải anh cảm thấy em làm gì cũng không tốt? Có phải em là người đặc biệt vô dụng hay không?”
Ngay khi những lời này vừa ra khỏi miệng, Lâm Triết liền ghé mắt nhìn về phía cô, ánh mắt có chút khó hiểu.
“Vì sao em lại nghĩ như vậy? Nếu em không thể làm tốt bất cứ chuyện gì, lại đặc biệt vô dụng, lúc trước vì sao em có thể thoát ra khỏi vòng vây của rất nhiều thí sinh nghệ thuật? Thanh Mỹ không dễ dàng thi đỗ như vậy, nơi này chính là trường đại học trọng điểm của quốc gia, thành tích của em tại đây cũng coi như xuất sắc, ngay cả giáo sư Chu cũng xem em như bảo bối.”
Dịch Như Hứa nghe vậy liền cúi đầu, có chút buồn bực vặn xoắn vạt áo “ Nhưng mà em không biết làm gì cả, khả năng tự chăm sóc bản thân vô cùng kém cỏi, từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng có anh trai làm giúp, hiện tại muốn rời khỏi anh trai sinh sống một mình, chỉ sợ em không làm được, em cũng không dám đối mặt với người xa lạ, thậm chí em còn hoài nghi sau khi tốt nghiệp em không thể tới công ty làm việc.”
“Không phải em không làm được, mà bởi vì anh ta không muốn em làm được những chuyện đó, anh ta chỉ muốn kiểm soát em mà thôi.” Sắc mặt của Lâm Triết có chút lạnh nhạt, dường như nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt cũng u ám đi vài phần.
Dịch Như Hứa chú ý tới điểm này, cô nhìn bút vẽ của Lâm Triết trên bức tranh, mở miệng hỏi: “Học trưởng, vì sao anh lại nói như vậy?”
“Bởi vì hoàn cảnh của em rất giống tôi trước kia, không phải tôi đã kể với em chuyện về ba tôi sao? Ông ấy qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ khi tôi tám tuổi, sau đó mẹ tôi liền nghỉ việc, cả ngày chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, chăm sóc cho tôi. Nói là chăm sóc, kỳ thật từ đầu tới cuối bà luôn muốn kiểm soát tôi.”
Lâm Triết thở dài, thoạt nhìn có vẻ như không muốn nghĩ lại chuyện quá khứ “Bà ấy không cho tôi làm bất cứ chuyện gì, tạo cho tôi áp lực rất lớn trong học tập, còn cả ngày nói mình đã làm được những gì cho tôi, vì tôi mà từ bỏ những gì. Thời điểm học cấp