Sau khi ngồi suy nghĩ một mình thật lâu, cuối cùng Dịch Như Hứa vẫn mở miệng tính toán hỏi chút chuyện rối rắm trong lòng.
“Học trưởng, anh và học tỷ, ừm hai người…” Cô có phần ấp úng, không biết nên mở miệng như thế nào cho thích hợp, vấn đề này quá riêng tư, đột nhiên quan tâm tới vấn đề này có vẻ như cô luôn để ý tới đời sống tình cảm của học trưởng Lâm Triết.
Nhưng thực sự Dịch Như Hứa chỉ tò mò lời anh trai nói với cô là thật hay giả, anh thật sự có thể thần thông quảng đại nhìn thấu mọi người như vậy hay sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Triết bất chợt bị Dịch Như Hứa hỏi chuyện, thật ra anh cũng không có biểu hiện gì quá kinh ngạc, từ biểu cảm trên gương mặt, có vẻ anh đã quen với điều đó rồi.
“Haiz, không nghĩ tới ngay cả em cũng biết.” Lâm Triết có chút đau đầu, tay cầm bút vẽ dùng mu bàn tay xoa xoa huyệt Thái Dương, trong mắt không giấu được vẻ mệt mỏi.
“Học trưởng, có phải học tỷ hiểu lầm chuyện gì hay không? Nhất thiết phải đi tới bước này sao?” Mặc dù Dịch Như Hứa không nhớ được họ tên của học tỷ, nhưng cái liếc mắt buổi sáng ngày hôm đó cô ấy nhìn về phía mình, cho tới bây giờ ký ức Dịch Như Hứa vẫn còn mới mẻ.
Chỉ là… có lẽ mới đầu cô không thể hình dung được loại cảm giác đó, nhưng hiện tại suy nghĩ một chút, Dịch Như Hứa chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Thật đáng sợ.
Lúc ấy cả người cô đã nổi đầy da gà, thậm chí cô còn không biết rốt cuộc mình làm sai chuyện gì, vì sao cô ấy lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.
“Em không hiểu.” Lâm Triết trầm mặc vài giây, lắc đầu nói: “Học muội, sau này đừng hỏi lại chuyện đó nữa, biết quá nhiều không tốt cho em, học tỷ của em cô ấy…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng Lâm Triết vẫn muốn nói lại thôi, lời nói mắc kẹt trong cổ họng.
Tuy rằng tâm trạng vẫn có chút không tốt, nhưng ít nhiều học trưởng Lâm Triết cũng đóng vai trò trong việc giúp cô khai sáng, Dịch Như Hứa dần dần lấy lại một chút tinh thần.
Khi mở điện thoại lên xem giờ, cô thiếu chút nữa bị hoảng sợ, bởi vì trước đó đã tắt âm thanh, cho nên hiện tại trên màn hình xuất hiện bảy tám cuộc gọi nhỡ của Dịch Vu Lan.
Bàn tay cầm di động không khỏi nắm chặt, trái tim Dịch Như Hứa lại chùng xuống, nghĩ tới anh trai vẫn còn ở nhà chờ cô trở về, sau cảm giác chán ghét Lưu Nhã là cảm giác thôi thúc cô gần gũi với anh nhiều hơn.
Chỉ cần cô giữ chặt lấy anh, tuyệt đối không để anh liếc mắt nhìn Lưu Nhã thêm một cái, không cho phép bọn họ tiếp xúc quá nhiều, chắc hẳn anh sẽ không sinh ra hứng thú dư thừa với Lưu Nhã chứ?
Tuy rằng Dịch Như Hứa cảm thấy lời nói của học trưởng Lâm Triết có đạo lý, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc mình không còn phụ thuộc vào anh nữa, sẽ mất một khoảng thời gian rất dài không thể gặp mặt anh mỗi ngày, trong lòng đã cảm thấy không thể chịu đựng nổi, cô muốn ít nhất vẫn có thể nhìn thấy anh.
Có lẽ nên thương lượng với anh trai một chút, từ sau khi mất đi ký ức anh trở nên dễ nói chuyện hơn không ít, Dịch Như Hứa luôn cảm thấy chắc hẳn anh có thể thông cảm cho mình, hơn nữa nếu có anh giúp mình lên kế hoạch, nhất định sẽ càng tốt hơn cách mà cô có thể nghĩ ra.
Nghĩ như vậy, Dịch Như Hứa lập tức nói lời tạm biệt với Lâm Triết, cô phải về nhà.
Lâm Triết cũng không giữ cô ở lại, hiện tại đã hơn 8 giờ, đoán chừng còn phải sửa tranh tầm 1 tiếng nữa, hiện tại gần như vẫn còn nguyên vẹn.
“Có cần tôi đưa em về không?”
“Không cần, anh còn phải ở lại vẽ thêm một lát, tiếp tục vẽ đi.” Dịch Như Hứa đã quá quen thuộc với loại trạng thái này, cô cười nói: “Ngày mai em sẽ tới xem thành quả của học trưởng, hiện tại em muốn trở về nói chuyện với anh trai.”
Lâm Triết gật đầu, hướng về phía Dịch Như Hứa làm động tác cố lên, hai người nhìn nhau mỉm cười, mơ hồ có vài phần cảm giác ăn ý.
Dịch Như Hứa đeo chiếc cặp đi bộ trên đường, xung quanh có rất nhiều học sinh đi ngang qua, bước chân của cô khá nhanh, nhưng mặc dù vậy vẫn có người đuổi kịp, nắm lấy cánh tay cô từ phía sau.
Lực tay người nọ rất lớn, móng tay sắc nhọn đâm một chút vào da thịt mỏng manh của cô, Dịch Như Hứa bị đau xoay người lại, kết quả lại nghênh đón một cái tát vang dội.
Thậm chí cô còn không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, bởi vì quán tính mà lui về phía sau một bước, lòng bàn chân loạng choạng, té ngã trên mặt đất.
Chờ cơn chóng mặt dịu đi, Dịch Như Hứa mới giương mắt nhìn qua, phát hiện người đuổi theo đánh mình là bạn gái của học trưởng Lâm Triết, người đã nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ tại sân bay ngày hôm đó… Không, hiện tại phải