Mạc Ninh Viễn đứng lên đi về phía cửa sổ, chán nản nói: "Nếu như Giang Minh Dịch thật sự thích ai, thì hắn sẽ không dám đụng vào người đó, cũng không phải không dám, mà là không nỡ đi."
Trác Hạo Hi nhíu mày, khó hiểu nói: "Tôi không hiểu."
Mạc Ninh Viễn ôm chặt thân thể, "Trước kia tôi cũng không hiểu, có thể cả đời ai cũng chỉ quý trọng nhất một người, thật giống như nặng tình, cũng như ngoài kia sóng gió đến vậy, lại trong nhiều người tìm được người mình yêu nhất, thì chỉ muốn thật lòng đối xử tốt với một người, còn lại bất quá chỉ là thế thân thôi."
Trác Hạo Hi đưa tay nắm chặt tay Mạc Ninh Viễn, "Ninh Viễn, anh đừng coi thường chính mình như vậy."
Mạc Ninh Viễn cười tự giễu, "Thế thân lại được sủng, đến khi chính chủ tới, thì phải đứng sang một bên, tôi là như vậy, Trần Kỳ cũng là như vậy, bây giờ tôi và Trần Kỳ đang đứng ở vị trí khác nhau, sợ là chỉ có tôi thấy rõ, Trần Kỳ vẫn còn sống ở trong mộng của cậu ấy, cứ tưởng là đuổi tôi đi, Giang Minh Dịch sẽ chỉ có cậu ấy, bất quá, kết cục sau này chỉ sợ đều giống như nhau a."
"Ninh Viễn." Trác Hạo Hi thấp giọng kêu một câu.
Mạc Ninh Viễn tựa vào lồng ngực Trác Hạo Hi, ngữ điệu mềm mại mà nói: "Hạo Hi, chúng ta ngủ đi."
Bỗng nhiên cửa bị một lực mạnh mẽ đạp ra, Giang Minh Dịch nổi giận đùng đùng đứng ở cửa, Mạc Ninh Viễn tựa ở trêи ngực Trác Hạo Hi, hướng phía cửa nhìn ra ngoài, đúng là Giang Minh Dịch đã quay lại,
Mạc Ninh Viễn kinh ngạc nhảy một cái, Trác Hạo Hi đang chẳng hiểu mô tê gì nhìn Giang Minh Dịch.
Giang Minh Dịch nhìn Mạc Ninh Viễn thả lỏng tựa ở trêи ngực Trác Hạo Hi, đôi mắt tràn đầy ác độc nổi lên.
Trác Hạo Hi trừng mắt với Giang Minh Dịch, "Giang tiên sinh, sao anh lại tới đây?"
Hai mắt Giang Minh Dịch nheo lại, kéo Mạc Ninh Viễn trong ngực Trác Hạo Hi ra, "Tại sao cậu lại bạc tình như vậy? Cậu đã nói sẽ thích tôi cả đời cơ mà?"
Mạc Ninh Viễn không hề gì cười cười, "Tôi có thích anh hay không thì có liên quan gì? Dù sao vẫn còn rất nhiều người thích Giang tiên sinh, tôi có thích anh hay không, hẳn không phải là quan trọng, còn loại chuyện cả đời này, nói qua loa cho xong, chẳng lẽ Giang tiên sinh còn tin."
Mạc Ninh Viễn nâng lên khóe mắt, trong ánh mắt mang theo ba phần trêu tức, ba phần đắc ý, ánh mắt nhìn Giang Minh Dịch mang theo chế nhạo, ngoài ý muốn lại mang vài phần mê người.
"Ninh Viễn, cho tôi thêm một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi." Giang Minh Dịch nắm lấy tay Mạc Ninh Viễn nói.
Trác Hạo Hi kéo Mạc Ninh Viễn về phía sau, "Giang tiên sinh, hiện tại Ninh Viễn là người yêu của tôi."
Giang Minh Dịch ngẩng đầu, ánh mắt coi thường nhìn Trác Hạo Hi, "Ninh Viễn cũng không phải loại tiểu bạch kiểm da mịn thịt mềm có thể phục vụ như cậu, cậu có rảnh quấy rầy Ninh Viễn, còn không bằng tốn thêm chút thời gian, suy nghĩ cách nối lại tình xưa với Mộc Cẩn Hiền đi.
Trác Hạo Hi cau mày, "Chuyện của tôi, không cần đến Giang tiên sinh quan tâm."
Giang Minh Dịch nhẹ cười,