Người trong thế giới ngầm đều biết, tổ chức Phán Quyết Địa Ngục có bốn trụ cột và Lâm Phi là linh hồn của tổ chức này, nhưng chỉ có Lâm Phi và mấy anh em của hắn mới biết, năm đó họ có tận sáu người anh em.
Những người như Lâm Phi, Đồ Tể, Huyết Trí đều từng là quân nhân, họ cũng không phải là quân nhân bình thường mà là bộ đội đặc chủng bí mật nhất.
Tiểu đội của họ tổng cộng có sáu người cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, cùng nhau uống rượu chém gió, mặc dù không có quan hệ máu mủ nhưng thân thiết hơn anh em ruột thịt.
Mặc dù bởi chấp hành nhiệm vụ mà có lúc sẽ phải đối mặt với nhiều lần nguy hiểm tới tính mạng nhưng những ngày tháng đó lại là thời gian vui vẻ nhất trong quãng đời thanh niên của Lâm Phi.
Bởi vì chuyến bay ba mẹ mình đi bị phần tử khủng bố tấn công mà gặp nạn, Lâm Phi mới phẫn nộ nhập ngũ.
Lâm Phi của lúc đó chỉ một lòng muốn rèn luyện cho tốt để báo thù cho cha mẹ, có thể nói là khi ấy, Lâm Phi đã bị thù hận che mờ đôi mắt.
Cũng chính vì có Đồ Tể và những người anh em khác bầu bạn, khiến Lâm Phi cảm nhận được ngoài tình yêu cha mẹ ra còn có tình anh em, mà Lâm Phi mới hoàn toàn thoát ra khỏi nỗi bi thương khi mất đi người thân. Có thể nói, nếu như không có những người anh em đó thì tuyệt đối sẽ không có Lâm Phi của ngày hôm nay.
Cho dù Lâm Phi có gắng gượng sống tiếp thì cũng chỉ là một cỗ máy giết chóc.
Dưới sự lãnh đạo của Lâm Phi, tiểu đội của họ liên tiếp lập nhiều chiến công. Nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, sau cùng trong một lần chấp hành nhiệm vụ, tiểu đội của Lâm Phi bị một đội binh hùng hậu phục kích, vì yểm hộ cho Lâm Phi và những đồng đội khác rút lui mà thành viên nhỏ tuổi nhất trong đội đã hy sinh.
Sau lần đó, Lâm Phi trả thù điên cuồng, tiêu diệt hoàn toàn các lực lượng phục kích họ, nhưng vì điều này, hắn đã vi phạm các quy định của tổ chức, suýt nữa bị giải đến tòa án quân sự, nhưng may mà lập nhiều chiến công nên được miễn tội chết.
Sau đó, Lâm Phi và đồng đội đều rời khỏi Trung Quốc, lang bạt nước ngoài trong nỗi đau thương không nói nên lời.
Nhiều năm nay, Lâm Phi vẫn luôn không muốn về nước vì cảm thấy có lỗi với Tiểu Hổ, vì trong lòng luôn áy náy.
Lần này nếu như không phải bị Mộ Hồng ép buộc thì nói gì Lâm Phi cũng không trở về.
Chuyến này Đồ Tể về nước, mặc dù không nói rõ là về làm gì nhưng có một điều có thể chắc chắn là Đồ Tể nhất định đi thắp hương cho Tiểu Hổ.
Nếu như không phải vì điều này thì Lâm Phi cũng sẽ không để mặc cho cậu ta về nước vì họ đã chẳng còn bao nhiêu tình cảm với đất nước này mà chỉ còn lại sự thờ ơ!
……………..
Khi Lâm Phi xách quần áo thường mặc tới biệt thự Lệ Thủy thì trời đã sắp tới hoàng hôn, người đàn ông cũng có chút ngà ngà.
Một bình rượu trắng kính Tiểu Hổ mà Lâm Phi đã uống hết một nửa nên hơi men đã chếnh choáng.
Với tửu lượng của Lâm Phi thì nửa bình không thể khiến hắn say, nhưng khổ nỗi, rượu không chuốc say người mà người tự say, cảnh mượn rượu giải sầu, sầu càng đượm.
“Cậu chủ, cậu về rồi.” Dì Quế mở cửa cho Lâm Phi, khi anh nhận ra dì Quế đã thấy chau mày: “Cậu chủ, cậu uống say sao?”
Lâm Phi vừa đi tới phòng khách vừa gật đầu: “Ừm, uống một chút.”
Dì Quế theo sau cầm đồ đạc trong tay Lâm Phi: “Cậu ngồi ở phòng khách một lát, tôi đi làm chút gì canh giải rượu.”
Lâm Phi xua tay: “Dì Quế, không cần phiền phức như vậy đâu, dì đi làm việc đi, con nghỉ ngơi một lúc là được.” Không ai hiểu rõ bản thân hơn chính mình, Lâm Phi cũng không thực sự say nên đương nhiên không cần canh giải rượu gì cả.
Sắc mặt dì Quế lộ vẻ khó coi, dì than thở: “Cậu chủ à, cậu có điều không biết chứ cô chủ rất dị ứng với rượu, cô ấy sắp tan ca rồi, đến khi cô ấy về nhà, nhìn thấy cậu uống say thì nhất định không hài lòng đâu.”
Lâm Phi nói một cách không mấy dứt khoát: “Thực sự không cần đâu dì Quế, dù sao thì cô ấy cũng chưa từng hài lòng về tôi.”
“Cậu chủ…”
Lâm Phi đứng dậy đi thẳng lên tầng hai: “Dì Quế, dì cũng nói rồi, cô