Ngày hôm sau khi Lâm Phi dậy đã là hơn mười giờ sáng rồi. Mộ San San sớm đã tới công ty nên Lâm Phi cũng xem như may mắn qua được một kiếp.
Đương nhiên, Lâm Phi vẫn không biết gì về tất cả những điều này.
Sau một đêm ngon giấc, tất cả những muộn phiền đều tan biến, xuống dưới lại được dì Quế chuẩn bị cho bữa sáng nên đột nhiên Lâm Phi cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Lăn lội ba năm ở nước ngoài, làm công việc mà không biết mình chết lúc nào nên cuộc sống của Lâm Phi hoàn toàn chỉ là đi tới đâu thì sống ở đó, có gì ăn nấy.
Sau khi về nước, bởi vì sống trong phòng trọ mà Lâm Phi gần như cũng không ăn sáng.
Bây giờ, vừa ngủ dậy đã có bữa sáng ăn, cũng không cần dọn dẹp phòng nên đột nhiên Lâm Phi cảm thấy việc dọn tới biệt thự nhà vườn Lệ Thủy sống cùng Mộ San San cũng không phải việc gì tồi tệ lắm.
“Cậu chủ à, tối qua cô chủ đợi cậu tới nửa đêm, có phải là cậu trêu chọc gì cô ấy rồi không?”
Dì Quế thuật lại thái độ tối qua của Mộ San San cho Lâm Phi nghe.
“Không có gì, bọn con chỉ đùa cho vui thôi.”
Lâm Phi vỗ bụng cười híp mắt.
Đương nhiên, sự thật không phải như thế mà Lâm Phi cũng biết tại sao Mộ San San lại đợi hắn, nhưng chuyện này không thể nói cho dì Quế biết là đúng, nếu thực sự nói rõ ra thì chắc chắn dì Quế sẽ giúp Mộ San San trách móc hắn.
“Dì Quế đi làm việc đi, con tới công ty đây.”
Dù gì hắn cũng nhận lời Mộ Hồng sau này ở công ty giúp đỡ Mộ San San nên mặc dù Lâm Phi không hiểu tý gì về công ty kinh dohắn nhưng hắn vẫn phải tới.
Sau này, nếu như Mộ Hồng có hỏi tới thì Lâm Phi cũng có lý do từ chối.
………………
Thang máy tầng mười hai, phòng hành chính tổng hợp tòa Vọng Nguyệt vừa mở ra, Lâm Phi đã có mặt ở đây rồi.
Lâm Phi đút một tay vào túi, ngông nghênh đi vào khu văn phòng làm việc của phòng hành chính tổng hợp với dáng vẻ lông bông và bộ mặt bất cần đời.
Nhưng thực tế thì Lâm Phi sớm đã lên sẵn dây cót, một khi có biến động nhỏ, hắn sẽ bỏ chạy ngay lập tức.
Mặc dù tối qua không bị Mộ San San tóm được để dạy dỗ nhưng Lâm Phi vẫn nhớ như in màn trêu ghẹo các đồng nghiệp nữ hôm qua của mình.
Lâm Phi được sờ đã tay, hôn đã miệng nên những đồng nghiệp nữ trong phòng hành chính tổng hợp bị sàm sỡ đều hận hắn thấu xương. Nếu như không phải hôm qua Lâm Phi chạy nhhắn thì kết cục nhất định đã rất thảm hại.
Trong thiên hạ, duy chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi mà lần này Lâm Phi không chỉ trêu chọc một, hai người nên bảo sao Lâm Phi không thể mất cảnh giác.
Thế nhưng, sau khi vào khu làm việc của phòng, Lâm Phi lại nhận ra hình như mình lo xa quá rồi.
Hình như những nhân viên nữ thân hình yểu điệu, gương mặt diễm lệ trong phòng đều không phát hiện ra kẻ thù Lâm Phi tới rồi, người làm việc vẫn làm việc, người uống cà phê vẫn uống cà phê.
Cho dù có mấy người ngẩng lên thấy Lâm Phi đã tới thì trong mắt họ, nhiều nhất cũng chỉ có chút quở trách, ngoài ra cũng không biểu hiện gì khác. Phần lớn những đồng nghiệp nữ đều coi Lâm Phi như không khí, đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
“Không phải vậy chứ?”
Trong ấn tượng của Lâm Phi, loại động vật như phụ nữ luôn thù dai mà hôm qua Lâm Phi chọc ghẹo cả đám phụ nữ như vậy nên không thể nhiều người phụ nữ đều khoan dung độ lượng, hiền lành dễ bắt nạt như vậy được. Lâm Phi rất nghi ngờ.
Lâm Phi vuốt cằm nói thầm: “Lẽ nào gần đây mình trở nên đẹp trai nên đám con gái này bị vẻ đẹp trai ngút trời này của mình làm cho ngây dại ra rồi?”
Tiêu Y Na mặc bộ đồ công sở vừa vặn, vóc dáng yêu kiều với những đường cong gợi cảm cầm tài liệu đi qua Lâm Phi, vừa đúng lúc nghe thấy tiếng hắn nói nhỏ.
Tiêu Y Na loạng choạng trên đôi giày cao gót suýt ngã. Người phụ nữ quay đầu lại nhìn chằm chằm Lâm Phi bằng ánh mắt lạnh lùng và dữ dằn, suýt nữa thì đôi tay đang cầm tài liệu