“Cậu nhóc họ Lâm này, tôi đã nhận thua rồi, cậu còn không dừng tay, không lẽ cậu còn muốn lấy cái mạng già này hay sao?”
Dưới sự công kích của Lâm Phi, Vệ lão tỏ ra hơi luống cuống, một mặt vừa gắng gượng chống đỡ, một mặt luôn miệng quát dừng lại.
Thấy Lâm Phi không định dừng tay, Vệ lão cũng không đoái hoài tới mặt mũi nữa, vừa đánh vừa bỏ chạy về hướng biệt thự Hoa Hồng.
Đến thì dễ, đi thì khó.
Hơn một nghìn mét, Vệ lão phải tốn hơn mười phút mới chạy tới gần biệt thự Hoa Hồng.
“Cậu Lâm, cậu còn không dừng tay là tôi gọi người đấy nhé, tới lúc đó người phải chạy giữ lấy mạng là cậu rồi.”
Suốt quãng đường dài một nghìn mét, Vệ lão vẫn luôn không thoát được Lâm Phi, dù nhiều lần dữ dằn nhưng đều bị Lâm Phi đánh cho ói máu.
Ông tung hoành thế giới ngầm suốt mấy chục năm, vậy mà già rồi, già rồi lại bị tiểu bối đuổi đánh. Nếu như không phải vì muốn bảo toàn danh tiếng của bản thân, e là Vệ lão sớm đã hô hoán người tới rồi.
“Lão già này, muốn tôi giữ mạng cho ông cũng được, đợi lát nữa vào trong, ông ra mặt bảo Tiểu Mai Mai múa thoát y cho tôi xem. Chỉ cần ông gật đầu, tôi lập tức dừng tay. Nếu như ông không đồng ý, hôm nay tôi sẽ khiến cho biệt thự này máu chảy thành sông!”
Huyết Mai đã bày Hồng Môn Yến, rõ ràng không muốn Lâm Phi có kết cục tốt, không khiến Huyết Mai trả giá một chút, làm sao Lâm Phi chịu dừng tay.
Dù gì Lâm Phi cũng được rèn luyện và hun đúc qua chiến tranh, một khi hắn nghiêm mặt, luồng sát khí nồng đượm ấy lại giống như thủy triều sôi trào mãnh liệt, không chút giấu giếm xông về phía Vệ lão.
Lúc còn trẻ, Vệ lão cũng từng giết không ít người nên đương nhiên sẽ không lạ lẫm gì với sát khí, nhưng kiểu hung hãn như nước thủy triều giống như Lâm Phi là lần đầu ông thấy, nên lúc ấy, ông cũng không nhịn được mặt biến sắc.
Nơi này đã rất gần với biệt thự Hoa Hồng nên hai người đêm hôm khuya khoắt đứng ở chỗ này đã nhanh chóng bị trạm gác ngầm phát hiện ra. Ngay lập tức, không ít người của Hoa Hồng Gai đổ dồn về phía hai người.
“Các người là ai? Ở đây làm gì?”
Phía xa, thành viên Hoa Hồng Gai hướng về phía hai người hét lớn, thấy họ không đáp lại, đã có mấy người trong số lính ập tới lấy súng ra.
Tới khi tới gần, nhìn rõ khuôn mặt của Vệ lão, những tên lính gác ngầm này đều nổi lòng tôn kính, đồng thanh hô: “Vệ lão.”
Vệ lão không để ý tới bọn họ, sau khi hoàn hồn, đôi mắt hổ lạnh lùng nhìn Lâm Phi nghiêm nghị: “Cậu Lâm, tôi có thể hiểu cậu đang tuyên chiến với Hoa Hồng Gai chúng tôi không?”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Nhóm người Hoa Hồng Gai vừa nghe thấy câu này của Vệ lão, ánh mắt liền đổ dồn hết lên người Lâm Phi, mấy cây súng đồng loạt nhắm vào đầu Lâm Phi, cùng lúc đó hai tên lính gác nghiêng người yểm hộ cho Vệ lão, dáng vẻ nghiêm trọng như đối mặt cường địch.
Dù gì Hoa Hồng Gai cũng là một trong ba bang hội lớn ở thành phố Trung Hải, người có tư cách tuyên chiến với Hoa Hồng Gai cũng không ai khác ngoài thủ lĩnh hai bang hội kia.
Nếu là người thường, cho dù là Kiều Huy, nhóm trưởng nhóm Chim Tước lần trước dò thám Lâm Phi ở bệnh viện nói Lâm Phi có tư cách tuyên chiến với Hoa Hồng Gai, đám lính gác ngầm này đa phần cũng không coi đó là chuyện gì to tát.
Nhưng người nói câu này lại là Vệ lão nên không tới lượt họ không tin, bởi vì trong thế giới ngầm Trung Hải, Vệ lão chính là một truyền kỳ!
Trong lòng hội viên Hoa Hồng Gai, địa vị của Vệ lão cũng giống như địa vị của Lâm Phi trong lòng thành viên Phán Quyết Địa Ngục, thậm chí còn hơn.
Nhất là khi nhìn thấy vết máu ở khóe miệng Vệ lão, đám lính gác ngầm này càng thêm tin tưởng.
Thậm chí có hai người kinh hãi đã lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi người.
“Cút về hết cho tôi, đừng có đứng đây làm bẩn mắt tôi!”
Thấy đám lính gác ngầm của Hoa Hồng Gai ai nấy cũng như đối mặt với cường địch, kẻ lấy súng, người hộ vệ, coi ông như gấu trúc mà bảo vệ sát sao, thậm chí còn có người đã lấy điện thoại ra định gọi cứu viện, Vệ lão liền nổi trận lôi đình, quyền trượng đầu rồng vừa múa loạn một hồi đã khiến mấy tên lính gác sợ hãi như chuột chạy nước lũ.
Vệ lão đánh đấm mấy chục năm trong thế giới