“Thực ra, cũng chỉ là một vũ đạo mới nổi. Lần trước ở cạnh bể bơi sau biệt thự, cô ấy từng múa cho tôi xem. Chỉ là lần đó tôi có một số lời nói không phù hợp khiến cô ấy không vui. Tôi chỉ muốn cô ấy múa lại một lần nữa, tôi nói vài lời dỗ dành để chuyện này qua đi, chứ chưa từng nghĩ cô ấy sẽ làm phiền tới ông.”
Lâm Phi mồm năm miệng mười che đậy chuyện lần trước lột đồ nhìn sạch Huyết Mai. Theo lời hắn kể, Vệ lão vốn không có nhiều kinh nghiệm trên phương diện này hoàn toàn bị hắn qua mặt.
“Mấy thanh niên các cậu ấy mà, có gì mà không nói chuyện tử tế được. Không phải chỉ nhảy múa thôi sao, làm như chuyện gì to tát lắm, thật là, bảo tôi nói hai người thế nào đây?”
Vệ lão nói bằng giọng giận trẻ không hiểu chuyện, đương nhiên không nói một mình Lâm Phi mà còn cả Huyết Mai.
Đáng thương cho hội trưởng Huyết còn đang nghĩ Vệ lão có thể tóm cổ Lâm Phi giao cho cô xử lý. Thậm chí cô còn nghĩ xong việc nên xử lý hắn thế nào, đặc biệt là con mắt và cái miệng của hắn, cô đã nghĩ sẵn mười cách tra tấn rồi.
Cho dù trí tưởng tượng của Huyết Mai phong phú thế nào, cô cũng không thể ngờ được Vệ lão, người chứng kiến cô trưởng thành, một tay đẩy cô lên vị trí hội trưởng Hoa Hồng Gai lại bị Lâm Phi dắt mũi.
Cho tới khi chính mắt nhìn thấy Lâm Phi dìu Vệ lão vào trong biệt thự, Huyết Mai mới thực sự chết đứng.
Cô nghĩ tới rất nhiều khả năng về kết cục sau màn đọ sức của Lâm Phi và Vệ lão, thậm chí cũng nghĩ tới việc Vệ lão bại trận, thậm chí trọng thương.
Đương nhiên, điều cô nghĩ tới nhiều nhất vẫn là Vệ lão bắt được Lâm Phi, kéo cổ hắn vào trong biệt thự cho cô xử lý.
Điều duy nhất không nghĩ tới là Lâm Phi sẽ cùng Vệ lão dắt tay nhau vào trong biệt thự.
Thế này đã là gì, không đánh không quen biết? Huyết Mai thực sự không hiểu. Lúc được Lâm Phi dìu vào biệt thự Hoa Hồng, Vệ lão sớm đã lau sạch vết máu ở khóe miệng, vì vậy mặc dù nhìn ra trạng thái của Vệ lão không đúng, nhưng Huyết Mai cũng không thể nào ngờ được Vệ lão bị Lâm Phi đánh ói máu.
“Vệ lão, ông…”
“Tôi gì mà tôi, còn ngây ra đấy làm gì, còn không mau chóng bưng trà tới.”
Dưới sự dẫn dắt của Lâm Phi, Vệ lão hoàn toàn đã hiểu lầm Huyết Mai. Ông nghĩ chỉ vì Huyết Mai nhất thời nông nổi mới khiến ông và Lâm Phi đánh một trận uổng công, nên đương nhiên Vệ lão sẽ không nể nang gì Huyết Mai rồi.
Đây là Huyết Mai, nếu như đổi lại là một lãnh đạo cấp cao nào đó của Hoa Hồng Gai vì hiểu nhầm cá nhân, hại Vệ lão ông bị đánh tới đổ máu thì e là sớm đã bị lôi ra ngoài xử bắn rồi.
Huyết Mai không biết mình đã bị Lâm Phi bôi nhọ nhưng có thể nắm quyền một bang hội lớn như Hoa Hồng Gai, kỹ năng quan sát cơ bản nhất cô vẫn có.
Nhận ra Vệ lão không vui, Huyết Mai vội vàng nhấc chiếc ấm gốm Tử Sa lên rót cho Vệ lão một ly trà mới.
“Vệ lão khiêm nhường, tôi thua cũng tâm phục khẩu phục.”
Câu tán thưởng đúng lúc của Lâm Phi có thể nói là khiến cho Vệ lão yên tâm vô cùng, khiến ông được nịnh tới trong lòng nở hoa.
Có điều gừng già vẫn là gừng già, mặc dù trước đó Lâm Phi không biết điều với Vệ lão nhưng nhìn mặt Vệ lão cũng không nhìn ra chút sơ hở nào, ông bưng ly trà lên mỉm cười nói: “Nhường lẫn nhau, đánh giao hữu thôi, không thể xem là thật.”
Câu trả lời này của Vệ lão thực sự vô cùng tuyệt diệu, vừa có thể bảo vệ hình tượng của ông trước mặt Huyết Mai, lại không giống như cố làm ra vẻ.
“Hội trưởng này, hôm nay không có người ngoài, ta cũng không khách sáo gọi con một tiếng Tiểu Mai, không quá đáng chứ.”
Lâm Phi đã bợ đỡ như vậy nên Vệ lão tự nhiên cũng hiểu phải báo đáp.
“Vệ lão, người nói gì vậy, trước mặt người, con luôn luôn là phận con cháu, người chịu bỏ qua những phép tắc đó, Tiểu Mai cầu còn không được.”
Mặc dù Huyết Mai rất muốn nhắc nhở Vệ lão còn có một người ngoài là Lâm Phi ở đây nhưng vì tôn trọng ông nên Huyết Mai vẫn tạm thời coi như quên đi Lâm Phi.
“Vậy thì được, Lâm Phi đã kể cho ta