“Họ Thẩm kia, chị ác lắm”.
Trong căn phòng ba người đang ở tại khách sạn quốc tế Hồng Cốc, Lâm Phi bị Mộ San San ngắt điện thoại, gương mặt căm phẫn. Cứ nghĩ đến lời nhắn Mộ San San cho hắn nửa tiếng đồng hồ là Lâm Phi lại thực sự muốn nuốt chửng Thẩm Bội Ni.
Thẩm Bội Ni chơi được Lâm Phi một vố, tâm trạng rất vui vẻ, cô ta không hề thấy biểu hiện giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Lâm Phi, cười cợt nói: “Em bất nhân, chị bất nghĩa, chúng ta như nhau cả thôi”.
“Tự tìm đến cái chết mà.”
Lăng Vi Vi lại tiếp tục cuộn tròn trong chăn, không quên bênh vực Thẩm Bội Ni.
“Tôi tìm chết?” Lâm Phi thực sự không biết mình nên khóc hay nên cười đây. “Nếu như tôi nhớ không lầm thì trước đấy trưởng phòng Lăng còn chủ động cởi áo dụ dỗ đàn ông đã có vợ như tôi. Còn nữa, hình như tôi đến đây là vì trưởng phòng Thẩm của cô mời đến mà, người thực sự tìm đến cái chết đáng lẽ là hai người mới đúng”.
“Vậy bây giờ chúng tôi không chào đón anh nữa, phó phòng Lâm, xin cứ tự nhiên”.
Những lời trách móc của Lâm Phi cũng khiến cho Lăng Vi Vi phải đỏ mặt. Thẩm Bội Ni thì đương nhiên sẽ không quá để ý, cô ta chủ động gọi điện cho vợ của Lâm Phi thì sao cô ta có thể để tâm chuyện này được. Ngược lại, Thẩm Bội Ni còn hùa theo lời nói của Lâm Phi, thẳng thừng đuổi khách.
“Người bảo em đến là chị, người bảo em đi cũng là chị, chị coi em là gì thế, thú cưng à?” Lâm Phi cười nhạt một tiếng, tất nhiên không định bỏ đi dễ dàng như thế.
“Em thấy thú cưng nào lại ép chủ nó chưa?”
“Đúng thế, Lâm Phi nếu như bây giờ anh đi, tôi có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì. Nếu như đến muộn, khó đảm bảo người nào đó về nhà sẽ không bị phạt quỳ đâu nhé”.
“Sao phó phòng Lâm còn chưa đi? Chẳng nhẽ còn định đợi vợ đến đón hay sao?”
“Không phải là sợ vợ, không dám về nhà đấy chứ?”
Lúc này Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi đã cùng đứng trên một chiến tuyến, kẻ tung người hứng, cả hai đều muốn Lâm Phi mau chóng biến mất khỏi tầm mắt của họ.
Lâm Phi tức điên lên, hai người họ không nhắc đến Mộ San San thì thôi, lại cứ một câu vợ, một câu về nhà, hai người này như đang rắc muối vào vết thương của hắn vậy.
Lâm Phi không thể chịu đựng nổi thêm nữa.
Lâm Phi không hề do dự nhiều, chủ yếu là vì Mộ San San đã đưa ra lời nhắn nửa tiếng đồng hồ, hắn không thể lãng phí nhiều thời gian được.
“Quần áo trên người các cô có lẽ đắt lắm ha”.
Nói xong Lâm Phi không để hai người có thời gian kịp phản ứng, ra tay nhanh như chớp, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã xé toang quần áo trên người họ ra.
Không phải cởi mà chính xác là xé. Sau khi Lâm Phi dừng tay lại, trong phòng xuất hiện hai cơ thể không còn một mảnh vải che thân, còn trên mặt đất toàn là mảnh vải vụn từ quần áo của Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi.
“Lần này là quần áo của hai người chịu thiệt thay hai người, lần sau sẽ không đơn giản như vậy nữa đâu”.
Chỉ đe dọa hai câu ngắn gọn, Lâm Phi không ở lại lâu trong phòng nữa mà quay người rời đi.
Sau khi Lâm Phi rời khỏi phòng, Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi trần như nhộng quay qua nhìn nhau, nhưng chỉ nhìn thấy sự giận dự và buồn bực trong mắt đối phương.
“Cái tên oan gia này vẫn vô liêm sỉ như xưa”.
“Không vô liêm sỉ thì không phải là Lâm Phi rồi”.
……
Lâm Phi rời đi mà không hề biết rằng Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi lại đồng lòng đánh giá hắn như vậy, hắn chỉ biết hắn đang rất không vui.
Cao hứng đến, mất hứng mà về, câu nói này rất phù hợp với tâm trạng Lâm Phi lúc này.
Tuy Lâm Phi rất muốn ở lại phòng để “dạy dỗ” Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi, dù gì hắn làm bậy cũng không còn là ngày một ngày hai nữa.
Thế nhưng lần này tất nhiên là không được. Trước đây hắn không ở