Sáng hôm sau, Lăng Vi Vi gọi điện cho trung tâm thương mại cô thường tới, yêu cầu giao hai bộ đồ. Sau khi quần áo được đưa tới, Lăng Vi Vi lập tức mặc lên người rời khỏi khách sạn.
Tác phong này của trưởng phòng Lăng phải nói là nhanh nhẹn như câu thơ: “Tà áo nhẹ tung bay không mang đi một dải cầu vồng”. Mặc kệ Thẩm Bội Ni ở lại tới bao giờ, cô cũng không thèm đợi cô ta cùng ra khỏi khách sạn.
Nhưng không phải Lăng Vi Vi nóng lòng làm việc. Mặc dù tập đoàn Mộ Thị bị Hàn Chấn Hải gây ảnh hưởng nghiêm trọng, có không ít công việc đợi Lăng Vi Vi xử lý nhưng dưới sự sắp xếp toàn diện về mọi mặt của Mộ San San, tình hình công ty về cơ bản đã dần ổn định.
Cho dù công việc có gấp gáp tới đâu cũng không vội một hai tiếng đồng hồ.
Đương nhiên cũng không cần trưởng phòng Lăng sáng sớm tinh mơ tăng ca.
Nguyên nhân khiến Lăng Vi Vi vội vàng bỏ đi như vậy thực ra vì bị Thẩm Bội Ni giày vò phát sợ rồi.
Tối qua, sau khi Lâm Phi rời đi, ban đầu hai cô gái đang thẳng thắn đối đãi với nhau còn cảm thấy không thoải mái. Nhưng dù gì họ cũng là người trưởng thành, mười mấy phút sau cũng tự buông tha cho đối phương.
Hai cô gái này không phải người xa lạ, mới gặp nhau lần đầu tiên. Họ cùng làm việc trong cùng một phòng đã hơn hai năm nên sớm đã quen nhau tới mức không thể thân quen hơn.
Mà hai cô gái ở cùng nhau cũng không nói chuyện gì khác ngoài đàn ông, quần áo trang sức, mỹ phẩm.
“Tên khốn kiếp này, sau này nhất định cho anh ta biết tay nếu không anh ta lại tưởng hai chúng ta thực sự không ai thèm, chỉ có thể bám lấy mình.”
Đây là nguyên văn lời nói của Thẩm Bội Ni. Dù gì cô Thẩm cũng là người từng trải, trong chuyện tình cảm. À ừm, nói chính xác là chuyện đối đãi với đàn ông, Thẩm Bội Ni chắc chắn sành sỏi hơn Lăng Vi Vi.
Lăng Vi Vi cũng không phải kẻ ngốc trong chuyện tình cảm, đương nhiên cũng hiểu đạo lý này.
Sau mấy màn bàn luận, hai người đều cho rằng chỉ cần lạnh nhạt với Lâm Phi một đoạn thời gian để hắn từ từ tỉnh táo lại.
Sau màn trách móc Lâm Phi, hai cô liền bắt đầu chuyển hướng sau chuyện quần áo, trang sức, mỹ phẩm…
Nếu như chỉ nói có vậy, Lăng Vi Vi cũng không sợ tới mức sáng sớm ra đã bỏ chạy lấy thân.
Cùng là những nữ trí thức thành phố, Lăng Vi Vi cũng tự nhận mình tuyệt đối không thua kém Thẩm Bội Ni trong chuyện ăn vận và chăm sóc da. Trên thực tế cũng đúng là như vậy, mặc dù Lăng Vi Vi không giống Thẩm Bội Ni có dì trong hội đồng cổ đông nhưng là một trong những quản lý cao cấp của Mộ Thị, đương nhiên chất lượng cuộc sống của cô cũng sẽ không quá kém.
Nguyên nhân khiến Lăng Vi Vi thua Thẩm Bội Ni, phải vội vàng bỏ chạy ngay sáng sớm thực ra là Thẩm Bội Ni chuyển sang đề tài lưỡng tính.
Không nói thì thôi vì dù gì Lăng Vi Vi cô cũng là người hơn hai mươi tuổi, chưa ăn thịt lợn nhưng chưa từng thấy lợn chạy sao.
Thực tế là Thẩm Bội Ni không chỉ nói suông mà còn hành động.
Đơn giản, chính xác mà nói chính là Lăng Vi Vi bị Thẩm Bội Ni đáng yêu kia sàm sỡ rồi.
“Tôi khinh, nữ lưu manh.”
Vừa chạy khỏi khách sạn, Lăng Vi Vi cũng không quên quay lại nhổ một bãi. Lăng Vi Vi thầm thề trong lòng, trong thời gian này, trưởng phòng Lăng cô tuyệt đối không ngủ cùng giường với Thẩm Bội Ni.
Bị Thẩm Bội Ni sàm sợ còn không bằng cho Lâm Phi được hời còn hơn.
May mà Lâm Phi không biết chuyện xảy ra với Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi, nếu như hắn nghe được tiếng lòng của Lăng Vi Vi lúc này, chắc chắn tối qua cho dù thế nào cũng không rời khỏi khách sạn.
“Bỏ đi, tới thẳng công ty