“Chú này, cháu biết chú không có tiền. Nhưng, chú cũng không thể đưa chúng cháu tới nơi này chứ, cháu sẽ không để chú mời.”
Xuống xe, Hứa Doanh Doanh theo sau Lâm Phi tới phố ăn vặt khó chịu ra mặt. Tuổi còn nhỏ mà có thể đi Mercedes, gia thế của Hứa Doanh Doanh không nghĩ cũng biết. Những nơi như phố chợ đêm, quán ăn, đương nhiên không phù hợp với địa vị của cô chủ Hứa.
“Thích ăn thì ăn, không ăn thì cút.” Bị Hứa Doanh Doanh bôi nhọ một phen, Lâm Phi nào còn nể nang gì Hứa Doanh Doanh, tiện tay chỉ vào cô nhóc.
Lúc ở trên xe, Tiêu Y Na nghi ngờ Lâm Phi dụ dỗ Hứa Doanh Doanh, nên năm lần bảy lượt hỏi Hứa Doanh Doanh quen biết Lâm Phi thế nào.
Thấy không né tránh được câu hỏi của Tiêu Y Na, lại không muốn Tiêu Y Na biết chuyện mình ra vẻ chị đại bị Lâm Phi đánh mông xấu mặt, Hứa Doanh Doanh liền bắt đầu thêu dệt lung tung.
Cảnh tượng cô nhóc gặp gỡ Lâm Phi vì thế cũng thay đổi luôn. Hứa Doanh Doanh cùng mấy chị em đi dạo ở Thiên Kiều, không may giẫm phải hàng Lâm Phi bày bán, từ đó bị Lâm Phi bám riết không buông.
Lâm Phi muốn biện hộ cho mình nhưng rõ ràng trong mắt Tiêu Y Na, lời Hứa Doanh Doanh nói còn thuyết phục hơn hắn.
Vì vậy, Lâm Phi cũng chẳng thèm giải thích nữa. Ban đầu Hứa Doanh Doanh chủ động mời ăn cơm, Lâm Phi còn định dạy dỗ cho cô nhóc một trận nhưng bị Hứa Doanh Doanh không ngừng bôi nhọ trước mặt Tiêu Y Na, Lâm Phi liền thẳng tay dừng xe tìm một phố ăn vặt.
Còn không dừng xe, Lâm Phi sợ Hứa Doanh Doanh sẽ phỉ báng tới cùng cực.
………..
“Chú à, chú không hỏi cháu tại sao mời chú đi ăn sao?”
Sau khi Lâm Phi tìm đại một quán thịt nướng, gọi vài món xong, Hứa Doanh Doanh mới cúi người ghé sát Lâm Phi nói nhỏ.
Lâm Phi ngạc nhiên chất vấn: “Lẽ nào không phải chú đẹp trai vô đối?”
“Phụt….”
Tiêu Y Na vừa uống được ngụm trà đã phun ra hết sạch. May mà trời nhá nhem tối, quán thịt nướng ba người tới cũng chỉ có hai ba bàn. Cũng chính vì vậy, Tiêu Y Na mới không nhịn được lườm Lâm Phi mấy cái.
“Đây chỉ là một nguyên nhân nhỏ.” Khác với Tiêu Y Na bất lực vì độ tự sướng của Lâm Phi, Hứa Doanh Doanh thật sự mê đắm và sùng bái Lâm Phi từ tận đáy lòng. Cô nhóc gật đầu đồng ý với Lâm Phi: “Nguyên nhân chủ yếu là…”
“Chú à, bây giờ cháu là một tay đua chuyên nghiệp rồi!”
Sau khi dừng lại một giây ngắn ngủi, Hứa Doanh Doanh ngồi bật dậy, lao thẳng vào Lâm Phi, dùng chiếc miệng đỏ mọng mềm mại của cô nhóc hôn Lâm Phi một cái.
Tiêu Y Na sững sờ trước màn cưỡng hôn đột ngột của Hứa Doanh Doanh, sau khi trấn tĩnh lại, cô mới vội vàng nhỏ nhẹ nói với Hứa Doanh Doanh: “Doanh Doanh, nụ hôn của con gái rất quý giá, em không thể tùy tiện…”
“Em biết chứ, em chỉ hôn chú thôi.”
Hai cánh tay mảnh thảnh của Hứa Doanh Doanh vắt lên cổ Lâm Phi, chiếc đầu nhỏ vùi trong lòng Lâm Phi tràn đầy hạnh phúc.
Lâm Phi kéo Hứa Doanh Doanh xuống khỏi người mình rồi lau nước miếng trên mặt, tỏ vẻ khó chịu: “Nhóc con, bây giờ chú trịnh trọng cảnh cáo cháu. Nếu như lần sau chưa được chú cho phép mà xâm phạm khuôn mặt điển trai cực độ của chú, cẩn thận chú cho cháu một trận.”
“Chú à, lần này người ta vui mà. Chú không biết bây giờ cháu đã là hội viên cao cấp của câu lạc bộ Xa Nhai rồi, câu lạc bộ bọn cháu phần lớn đều là tay đua chuyên nghiệp.” Lời cảnh cáo của Lâm Phi rõ ràng không ảnh hướng tới sự phấn khích của Hứa Doanh Doanh. Cô nhóc vừa nói vừa lấy thẻ vàng đưa cho Lâm Phi.
Lâm Phi cầm chiếc thẻ nhìn một lượt rồi ném trả cho Hứa Doanh Doanh: