Lực mở của của Lâm Phi không hề nhẹ, Hàn Khải Minh lại đang chủ động đến gần cửa, cú va chạm đó đã khiến trán Hàn Khải Minh nổi lên một cái u nhỏ, nếu so với ban nãy hắn đẩy Tần Tiểu Vũ thì lần này đau hơn nhiều.
“Đáng đời!”
Tiêu Y Na sảng khoái ra mặt, sau khi hoàn hồn trở lại, nhịn không được ném cho Hàn Khải Minh một câu.
Còn những đồng nghiệp nữ của phòng hành chính tổng hợp đang ở quanh đó vì ngại thân phận của Hàn Khải Minh mà không dám cười nhạo, nhưng ai nấy đều nhìn Hàn Khải Minh với một ánh mắt lộ rõ ý châm biếm, cũng là sự tán thưởng từ tận đáy lòng của họ cho hành động mở cửa ban nãy của Lâm Phi, và là cảm giác thích thú khi thấy Hàn Khải Minh bị va vào cửa.
Lâm Phi mở cửa quá đúng lúc, đối với những nhân viên nữ của phòng hành chính tổng hợp mà nói, đúng là được hả giận.
Ngay cả Tiêu Y Na từng bị Lâm Phi hôn trộm một cái, ánh mắt nhìn Lâm Phi lúc này cũng không còn cái cảm giác xấu hổ và ghét bỏ như trước đây nữa.
“Tên này đến thật quá đúng lúc.”
Đây gần như là tiếng lòng của tất cả những nữ nhân viên phòng hành chính tổng hợp, cũng như những người đứng trước cửa phòng làm việc của Lăng Vi Vi.
“Chết tiệt, tiểu tử kia mày có mắt để làm gì, ngay cả bản thiếu gia mà cũng đám đụng vào?!”
Trái với tiếng lòng của những người như Tiêu Y Na, Hàn Khải Minh thể hiện rõ thái độ khó chịu, trên người mặc dù vẫn mặc bộ vest Armani lịch thiệp, nhưng miệng bắt đầu văng ra những câu nói thô tục.
Hắn một tay sờ cục u trên trán, một tay vung vung bó hoa hồng, có thể tưởng tượng được nếu như trên tay không phải là bó hoa hồng tặng Lăng Vi Vi, thì chắc chắn đã ném thẳng vào đầu của Lâm Phi rồi.
“Tao là người rất thích chó, nên tao cho rằng tác dụng lớn nhất của mắt tao chính là để nhìn chó.”
Nói rồi, Lâm Phi chủ động tiến đến gần Hàn Khải Minh một bước, hai mắt chằm chằm không chớp nhìn thẳng Hàn Khải Minh, như kiểu đang ngắm nhìn bộ phận tuyệt mỹ nhất trên cơ thể người phụ nữ vậy.
“Nhìn chó?” Hàn Khải Minh đần người, ngay lập tức nhìn thấy Lâm Phi đang nhìn chằm chằm hắn, liền hiểu ra vấn đề: “Mày dám chửi tao là chó?!”
“Cũng coi như là không quá ngu.”
Lâm Phi thu lại ánh nhìn, trong lòng thầm nghĩ.
Lâm Phi sau khi nói xong câu đó, trong lòng nhẩm đếm xem Hàn Khải Minh cần bao nhiêu thời gian mới có thể hiểu ra được.
Đáp án Lâm Phi nhận được là năm giây, có thể trong năm giây hiểu ra được là Lâm Phi đang chửi hắn, theo Lâm Phi thấy là tên Hàn Khải Minh nãy cũng không đến nỗi quá đần độn.
“Loại bại liệt, tao tát chết mày.”
Hàn Khải Minh phản ứng lại cũng không còn để tâm đến bó hoa hồng nữa, lộ ra hoàn toàn bộ mặt thực sự đằng sau bộ vest Armani của hắn, hắn vứt bó hoa hồng, vung tay lên xông thắng tới tát vào mặt Lâm Phi.
Hàn Khải Minh ở nước ngoài mấy năm cũng không đến nỗi là không học được tý gì, ít nhất thì hắn cũng học được phong cách quý ông của người tây phương. Mặc dù chỉ là một chút vẻ bề ngoài, nhưng Hàn Khải Minh trước mặt Lăng Vi Vi vẫn rất chú ý đến hình tượng của bản thân.
Chẳng hạn như hôm nay lúc sửa soạn, Hàn Khải Minh đã tìm một chuyên gia trang điểm giúp hắn sửa soạn, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Hàn Khải Minh là loại người vốn tính con nhà quan, lại thêm việc ở trước mặt của rất nhiều nữ nhân viên phòng hành chính tổng hợp, bị Lâm Phi trước là đụng sau là chửi, hắn làm gì còn tâm trí đâu mà để tâm đến phong với chả cách.
Bây giờ trong đầu Hàn Khải Minh có duy nhất một suy nghĩ chính là đánh gục Lâm Phi, lấy lại danh dự cho đại thiếu gia nhà họ Hàn.
Chỉ tiếc là, phát tát toàn lực của Hàn Khải Minh, bị Lâm Phi dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lại. Mặc kệ Hàn Khải Minh dùng lực như thế nào, hai ngón ta của Lâm Phi cũng như một chiếc kẹp sắt vậy, siết chặt cứng bàn tay của Hàn Khải Minh.
“Tiểu tử, mau thả tay tao ra, mày có biết tao là ai không?! Tao là Hàn Khải Minh, bố tao là Hàn Chấn Hải cổ đông lớn của tập đoàn Mộ Thị, không muốn chết thì mau thả tao ra.”
Cả hai tay của Hàn Khải Minh đều dùng cả, gương dần chuyển sang màu tím ngắt, nhưng vẫn không thể nào lay chuyển được ngón tay của Lâm Phi.
Hàn Khải Minh không còn cách nào đành lôi thân phận của mình ra, theo như hắn nghĩ Lâm Phi nếu đã bước ra từ phòng làm việc của Lăng Vi Vi thì chắc chắn hắn và tập đoàn Mộ Thị có quan hệ.
Phải nói rằng, Hàn Khải Minh đúng là không phải quá ngu. Nếu như Lâm Phi chỉ là một tên nhân viên mới của phòng hành chính tổng hợp, thì nói không chừng đã bị Hàn Khải Minh dọa rồi.
“Tao không quan tâm mày là ai, cũng chẳng quan tâm bố mày làm chức gì, chẳng liên quan đến tao! Kẻ xúc phạm người khác, cũng sẽ bị người khác xúc phạm lại!” Lâm Phi nói xong, hai ngón tay kẹp chặt lại, một tiếng rắc, mấy ngón tay của Hàn Khải Minh bị Lâm Phi bẻ gãy.
“Aaaa….”
Mười ngón liền tim, Hàn Khải Minh từ bé đã được sự bố mình yêu thương chăm sóc hết mực, nay phải chịu nỗi đau đớn này. Người hắn cong hình cánh cung, ôm lấy bàn tay đau đớn kêu la liên tục.
Lâm Phi định đến đây sẽ tha cho Hàn Khải Minh, hắn tiến thêm một bước, nắm lấy cổ áo của Hàn Khải Minh. Kéo hắn ta đến gần một bàn làm việc, nhấc đầu hắn lên rồi đập mạnh vào bàn làm việc!
Bịch!
“Cái này coi như là mày đền cho Tiểu Vũ.”
Một giọng nói khàn đục cất lên, cục u trên đầu Hàn Khải Minh lập tức to lên ba phần. Khả năng kiểm soát lực của Lâm Phi rất tốt, không để cho vết thương chảy máu, chẳng phải để chảy máu ra đây lại phải lau sao.
Hàn Khải Minh bị đập cho đến mức mắt nhìn toàn là sao, còn chưa hoàn hồn trở lại, Lâm Phi lại ấn đầu hắn xuống, vẫn với cái giọng bức bối: “Cái này mới là tao tặng cho mày.”
Hành động hung dữ của Lâm Phi không chỉ là đập