“Dạ Sắc Vũ Động” là một quán bar tổng hợp nổi tiếng của khu Phổ Ninh thành phố Trung Hải, không ít nam nữ thanh niên đều lựa chọn đến đây để uống rượu và nhảy nhót.
Sau khi rời khỏi đại sảnh, Lâm Phi liền bắt taxi đến đó.
Sau khi xuống xe, Lâm Phi liền rút điện thoại ra, gọi điện: “Alo, nha đầu chết tiệt chú tới rồi, cháu đang ở đâu?”
“A chú, cháu sắp đến rồi, chú chờ chút, cháu bây giờ mới xuất phát.”
Từ đầu giây bên kia điện thoại của Lâm Phi truyền lại một giọng nữ trong trẻo ngây thơ cùng với tiếng nhạc rock chói tai.
Lâm Phi cất điện thoại, nhẩm tính Hứa Doanh Doanh cũng phải mấy phút nữa mới tới, liền đứng sang một bên hút tạm điếu thuốc.
Hôm nay Lâm Phi vốn định hết giờ làm mới về, để làm một nhân viên gương mẫu, nhưng vì Hứa Doanh Doanh gọi điện rủ, Lâm Phi mới đành phải về sớm.
Hứa Doanh Doanh cũng chính là con bé vừa gọi điện thoại cho Lâm Phi, là người Lâm Phi quen khi đi bán hàng rong.
Lúc đó, Lâm Phi cũng vừa mới đi bán hàng rong chưa lâu, vào một đêm Hứa Doanh Doanh trang điểm lòe loẹt kéo theo mấy đứa con gái ăn cũng kiểu cách ăn mặc cùng tuổi đi lên cầu vượt.
Lúc Hứa Doanh Doanh đứng trước gánh hàng rong của Lâm Phi, Lâm Phi nghĩ là cô nhóc này định mua đồ. Theo nguyên tắc khách hàng là thượng đế, Lâm Phi đứng dậy định giới thiệu những món đồ trên sạp hàng của mình cho Hứa Doanh Doanh.
“Ông chú, bớt nhiều lời, bản cô nương đến thu phí bảo kê, mau nộp tiền đây.”
Lâm Phi nhớ như in Hứa Doanh Doanh lúc đó hai tay chống nạnh, chính là thét lên với hắn ta như vậy.
Tiếng thét đó của Hứa Doanh Doanh thực sự làm Lâm Phi phải giật mình, đương nhiên không phải là Lâm Phi sợ con bé này, mà là Lâm Phi đột nhiên có cảm giác như mình đang bị xa rời xã hội.
Trước khi đi bán hàng rong không phải là Lâm Phi chưa từng nghĩ tới việc sẽ bị thu phí bảo kê, cái chuyện này trên toàn thế giới ở bất kỳ quốc gia nào đều có thể xảy ra, nhưng dựa vào những hiểu biết của mình về phong tục tập quán của các nước, hắn cũng không ngờ rằng, sau khi về nước lại bị một tiểu nha đầu đến thu phí bảo kê.
Tiểu nha đầu này thực sự đã vượt quá sự tưởng tượng của Lâm Phi.
“Ông chú đây bộ nhìn dễ bắt nạt thế sao?”
Đó là sau khi Lâm Phi đã sực tỉnh, trong lòng đáp lại như vậy.
Lúc đó ở trên cầu, người bán hàng rong không ít, Hứa Doanh Doanh lại chạy đến chỗ Lâm Phi.
Điều này khiến Lâm Phi rất kinh ngạc, khi còn là lính đánh thuê trên chiến trường ở nước ngoài, không biết có bao nhiêu kẻ từng cầu nguyện với thượng đế, mong rằng không gặp sát tinh Lâm Phi.
Cho dù là sát thủ đẳng cấp tay nhuốm đầy máu tươi, một khi nghe nói có sự xuất hiện của Lâm Phi đều sẽ không dám lởn vởn quanh đó.
Hứa Doanh Doanh thì ngược lại, trên cầu bao nhiêu ông bà già không kiếm, lại cứ thích dây vào sát tinh Lâm Phi.
Bê con không sợ hổ, những kẻ không biết sẽ không sợ, những câu tục ngữ này dùng với Hứa Doanh Doanh lúc bấy giờ quả thực là quá chính xác.
Lâm Phi sao có thể dễ dàng để một tiểu nha đầu chưa trưởng thành như Hứa Doanh Doanh thu phí bảo kê. Chuyện này mà để những chiến hữu ở nước ngoài biết được, Lâm Phi chắc chắn sẽ bị họ cười chết mất.
Bị người khác cười chê là chuyện nhỏ, một khi đã có lần đầu, sẽ lại sinh ra vài tên A Cẩu, A Mao đến tìm Lâm Phi kiếm chuyện.
Vì vậy, Lâm Phi liền tóm lấy Hứa Doanh Doanh, đặt con bé lên đùi của hắn, không chút thương tiếc với cái mông còn chưa phát triển hết của con bé, cho một trận thật mạnh.
Mấy con bé đi theo Hứa Doanh Doanh bị sự hung dữ của Lâm Phi dọa cho sợ chết khiếp, đứa nào đứa nấy đều lo cho cái mông của mình sẽ bị đánh như vậy, không thèm quan tâm đến bà chị đại Hứa Doanh Doanh mà ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Hứa Doanh Doanh vừa chửi mấy đứa đó không biết trọng nghĩa khí, vừa than khóc cầu xin Lâm Phi tha cho. Nha đầu này, cũng là nhất thời cao hứng, lại thêm bị mấy chị em xúi giục, dám to gan đến thu phí bảo kê. Muốn củng cố hình tượng chị đại của mình, cũng đâu cần đụng độ với sát tinh Lâm Phi, hại cái mông bị đánh đến toe toét.
Cuối cùng thì Lâm Phi cũng bị tiếng khóc của Hứa Doanh Doanh làm phát bực, bấy giờ mới chịu thả con bé ra. Là do Lâm Phi đánh khi đang tức giận, nên dĩ nhiên là có phần mạnh tay, Hứa Doanh Doanh mặc dù rất muốn thoát khỏi vòng tay ác quỷ của Lâm Phi, có điều là cái mông nhỏ bé đau đến nỗi đi không nổi nữa.
Con bé chỉ còn biết nhìn Lâm Phi nước mắt ngắn nước mắt dài, Lâm Phi bị cái nhìn của Hứa Doanh Doanh làm chột dạ. Gây ra chuyện như vậy rồi, Lâm Phi cũng không thể phớt lờ sự chỉ chỉ trỏ trỏ của những người xunh quanh mà tiếp tục bán hàng được. Hắn đành dọn dẹp gian hàng, một tay kẹp Hứa Doanh Doanh rời khỏi cầu.
Sau khi xuống khỏi cầu, Lâm Phi tính là sẽ đưa Hứa Doanh Doanh về nhà, nhưng con bé này cứ bám chặt vào quần áo của Lâm Phi, bất luận Lâm Phi hỏi thế nào cũng không chịu nói ra nhà ở đâu.
Không còn cách nào, Lâm Phi đành ôm Hứa Doanh Doanh đưa về phòng trọ của hắn. Về đến nhà, Lâm Phi chịu không được bộ dạng cứ nước mắt đầm đìa đáng thương của Hứa Doanh Doanh, đành mua ít thuốc nước đưa Hứa Doanh Doanh thoa lên cái mông, sẵn tiện xoa bóp cho nó luôn.
Lâm Phi tuyệt đối không phải là cố ý lợi dụng Hứa Doanh Doanh, đối với kiểu con gái cơ thể còn chưa phát triển hết như Hứa Doanh Doanh, Lâm Phi thực sự là không có quá nhiều hứng thú.
Mặc dù thoạt nhìn cái mông của Hứa Doanh Doanh cũng có da có thịt, sờ cũng có ít nhiều cảm giác, nhưng còn xa mới đủ khiến Lâm Phi bị kích thích.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Doanh Doanh đã cao chạy xa bay từ bao giờ. Lâm Phi cho rằng chuyện này cũng như vậy là xong, Hứa Doanh Doanh cũng trở thành một vị khách qua đường trong cuộc đời của hắn. Không ngờ rằng, không được mấy ngày con nha đầu Hứa Doanh Doanh lại vui vẻ xuất hiện trước mặt Lâm Phi.
“Chú, chú hại cháu bị mất mặt với mấy bạn cùng lớp rồi, bây giờ bọn họ đều không coi cháu là chị đại nữa. Còn nữa, chú còn nhìn thấy mông của người ta rồi, chú nhất định phải chịu trách