“Xin chào quý khách. Cảm động trước tình cảm giữa của hai vị, nhà hàng chúng tôi xin gửi tặng quý khách bó hoa này, hy vọng có thể tăng thêm phần lãng mãn cho tiết mục cầu hôn sau đó của quý khách.”
Trong lúc Lâm Phi và Mộ San San đang đút cho nhau ăn, nhân viên phục vụ đột nhiên đẩy một chiếc xe nhỏ tới, đưa đóa hoa trên xe cho Lâm Phi.
Đương nhiên Lâm Phi sẽ nhận lấy món quà miễn phí này.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Lâm Phi cầm bó hoa đi về phía Mộ San San tặng cho cô và dịu dàng nói: “Vợ à, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta, muốn để lại một chút hồi ức khó quên không?”
Mộ San San vốn không định quan tâm tới Lâm Phi vì trước đó Lâm Phi còn khiến cô tức giận không ít, lại còn dùng từ “gây giống” để uy hiếp tổng giám đốc Mộ cô.
Có điều thấy Lâm Phi nói luyên thuyên với nhân viên phục vụ một hồi, bản thân từng du học nước ngoài nhưng không phải nước Pháp, không hiểu tiếng Pháp nên còn tưởng Lâm Phi đặc biệt chuẩn bị hoa cho cô.
Thêm vào đó là giọng nói ngọt ngào bên tai cô của Lâm Phi khiến Mộ San San lăn tăn cơn sóng lòng, nhận lấy đóa hoa trên tay Lâm Phi rồi khẽ gật đầu.
“Nhắm mắt lại, đưa tay cho anh.”
Lâm Phi khom người đưa tay về phía Mộ San San.
Một loạt những hành động của Lâm Phi khiến Mộ San San ngẩn người không biết làm sao. Nhưng hình như cô nghĩ tới điều gì đó nên đột nhiên gương mặt diễm lệ tuyệt sắc chợt đỏ ửng lên, ánh nhìn xinh đẹp tràn đầy vẻ thẹn thùng.
Cuối cùng, trong tiếng thúc giục liên hồi của Lâm Phi, Mộ San San cũng nén được nỗi xấu hổ trong lòng chậm rãi mà chắc chắn đưa cánh tay ngọc ngà cho Lâm Phi rồi nhắm nghiền mắt lại.
“Vợ à, anh xin thề đây chắc chắn sẽ là buổi hẹn hò khó quên nhất cuộc đời em, nắm chắc nhé!”
Khoảnh khắc Mộ San San khép đôi mi lại, Lâm Phi đã nắm chặt lấy tay cô, chạy vụt ra khỏi cửa nhà hàng. Tới khi Lâm Phi kéo Mộ San San chạy khỏi được hai phút, nhân viên phục vụ mới ngớ ra, Lâm Phi còn chưa thanh toán.
Nhưng đợi khi họ nhận ra điều đó, đuổi theo ra ngoài nhà hàng, Lâm Phi và Mộ San San sớm đã mất tăm giữa mênh mông biển người.
Lâm Phi và Mộ San San vinh hạnh trở thành cặp tình nhân đầu tiên ăn xong bỏ chạy từ khi nhà hàng cao cấp này của Pháp mở cửa kinh doanh tới nay.
……………
“Hồi ức anh nói tôi cả đời không quên chính là chuyện này!?” Bị Lâm Phi kéo chạy một mạch, đến khi mở mắt ra biết được sự tình, Mộ San San thở không ra hơi, suýt nữa tức chết.
Mộ San San còn tưởng Lâm Phi đột nhiên đưa cô đi hẹn hò là muốn tạo bất ngờ cho cô, thậm chí là bù cho cô một màn cầu hôn. Mộ San San cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu như Lâm Phi thực sự cầu hôn cô, cô sẽ đồng ý.
Không phải vì Mộ San San và Lâm Phi đã ký giấy kết hôn, mà cô cảm thấy con người Lâm Phi tuy có hơi mồm mép, thậm chí còn có chút vô sỉ, lười biếng nhưng trước giờ chưa từng miễn cưỡng, lại biết cách tôn trọng cô. Nếu như chỉ nói về phương diện này, Lâm Phi cũng là một người chồng tốt.
Cũng chính vì nghĩ như vậy, Mộ San San mới nghe lời Lâm Phi nhắm mắt lại, đưa tay cho hắn. Giây phút đưa tay cho Lâm Phi, Mộ San San đã nghĩ sẽ trao cả cuộc đời mình cho Lâm Phi.
Đây vốn là giờ phút thiêng liêng lãng mạn, vậy mà Lâm Phi lại cứ vậy mà kéo cô chạy ra khỏi nhà hàng. Không cầu hôn cô thì thôi đi lại còn vô tình biến sếp Mộ cô trở thành kẻ ăn quỵt.
Đối với