“Trưởng phòng Lăng đích thân đón tiếp, quả thật là vinh hạnh của mấy lão già chúng tôi”. Trước của tòa Vọng Nguyệt, sau Vương Dũng Thăng, các giám đốc khác của tập đoàn Mộ Thị và một vài quản lý cấp cao, cổ đông khác cũng kéo tới.
Lăng Vi Vi là thân tín của Mộ San San, cho dù là các giám đốc, cổ đông này có đứng về phía nào thì sau khi Hàn Chấn Hải bỏ chạy, họ đều không dám lên mặt với Lăng Vi Vi. Người nào người nấy đều chủ động bắt tay với Lăng Vi Vi từ xa hoặc mở rộng vòng tay chào đón.
Chỉ là, người bảo vệ Lâm Phi đây không phải chỉ để trưng bày. Bất cứ giám đốc hay cổ đông nào đưa tay hoặc định ôm Lăng Vi Vi đều bị hắn chặn lại.
“Anh Lưu, hãy hộ chủ tịch Tôn, tìm một chỗ thật mát mẻ cho ngài ấy nhé”.
“Anh Lưu, dẫn ngài đây lên tầng”.
Với một số giám đốc hoặc cổ đông mà Lâm Phi không thấy hứng thú, hắn chỉ cần mở miệng, đám Lưu Huy vì Lâm Phi mà trở về công ty làm bảo vệ liền xông lên, tự mình chào hỏi.
Lúc ban đầu, đám Lưu Huy ít nhiều cũng không dám đi lên, dù gì những giám đốc và cổ đông này, người nào người nấy đều không phải là người mà những người bình thường như họ có thể đắc tội được.
Thế nhưng, sau khi Lưu Huy khi có được chỉ thị của Lâm Phi rằng cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì Lâm Phi cũng đều sẽ gánh chịu thay họ, đám Lưu Huy mới hoàn toàn yên tâm, hành động không kiêng dè nữa.
Nhìn dáng vẻ của đám Lưu Huy, cho dù Lâm Phi có bảo họ ném vị giám đốc nào đó ra ngoài họ cũng sẽ không nương tay.
Với thể hiện của đám Lưu Huy, Lâm Phi vô cùng hài lòng, trong lòng thầm cảm thán quả nhiên không hi sinh buổi hẹn hò đầu tiên của hắn và Mộ San San một cách vô ích.
“Lâm Phi, mấy người làm vậy có hơi quá đáng không? Tôi lo họ sẽ liên kết tố cáo anh với tổng giám đốc Mộ đấy”. Lâm Phi hài lòng với biểu hiện của đám Lưu Huy không có nghĩa là người đẹp trưởng phòng đây cũng thấy như vậy. Tuy Lăng Vi Vi rất hài lòng với việc họ đuổi hai bảo vệ của Vương Dũng Thăng ra ngoài lúc trước.
Nhưng không phải vị giám đốc và cổ đông nào cũng giống như Vương Dũng Thăng.
Cho dù là người bên phía nào, cho dù là tốt hay xấu, chỉ cần là người Lâm Phi không thích hắn đều chỉnh đốn lại, Lăng Vi Vi không thể không lo lắng cho Lâm Phi.
“Chúng ta cược nhé?”
Lâm Phi là kẻ đầu têu nhưng lại không hề lo lắng như Lăng Vi Vi, trong lòng hắn còn hận không thể bảo đám Lưu Huy bạo lực hơn nữa kia.
“Cược gì?” Thấy Lâm Phi đã có tính toán trước, chủ yếu là vì Lâm Phi không ngừng nhìn ngó những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể mỹ miều của mình, Lăng Vi Vi đã quá quen với tính cách của Lâm Phi, lập tức trở nên cảnh giác.
Cảm nhận được sự đề phòng của Lăng Vi Vi với mình, Lâm Phi cười mỉa mai, nghiêm túc nói: “Rất đơn giản, chúng ta cược những giám đốc bị tôi lên mặt này tuyệt đối sẽ không tố cáo tôi”.
“Anh dựa vào đâu để chắc chắn như thế?!” lâm Phi vừa dứt lời, Lăng Vi Vi đã không kìm được mà hỏi lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Phi, như thể muốn nhìn thấu nội tâm của hắn vậy.
“Cái này cô không cần quan tâm”. Trong lòng Lâm Phi nghĩ thầm, Lăng Vi Vi đã sắp cắn câu, hắn không hề biểu lộ bất cứ điều gì, nghiêm túc nói: “Bây giờ tôi muốn biết, trưởng phòng Lăng của chúng ta có dám cược với tôi không?”
“Vì sao tôi phải cược với anh?” Lăng Vi Vi đã lão luyện trong nghề, tất nhiên sẽ không vì một hai câu khiêu khích mà có thể lay động tâm trí.
Tuy Lăng Vi Vi rất muốn biết Lâm Phi lấy