“Nếu cô đã không đồng ý thì thôi bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì.” Lâm Phi xua tay quay người định rời đi.
“Đợi đã.” Thấy Lâm Phi có vẻ định từ bỏ vụ các cược này, Lăng Vi Vi thấy như đang mất đi cơ hội đánh bại Thẩm Bội Ni nên vội vàng ngăn Lâm Phi lại.
Lâm Phi dừng bước, tỏ vẻ tuỳ ý: “Sao, chẳng lẽ trưởng phòng Lăng đổi ý rồi?”
“Anh nghĩ nhiều rồi.” Lăng Vi Vi lạnh lùng phủ định sự phán đoán của Lâm Phi, bảo một trưởng phòng như cô ta lấy mình ra để các cược, hiển nhiên là điều không thể.
“Anh đổi một điều kiện khác, chỉ cần không đề cập đến vấn đề đó thì tôi có thể đồng ý.” Thấy Lâm Phi định rời đi, Lăng Vi Vi vội vàng lên tiếng.
“Đổi điều kiện khác, cũng không phải không thể.” Lâm Phi đứng đó, cúi đầu nghĩ một lát rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Lăng Vi Vi.
“Thế này đi, nếu cô thua, vậy tìm một hôm nào đấy cô tự nấu cơm cho tôi ăn, thế nào?”
“Hả?” Lăng Vi Vi hơi há miệng, trong đôi mắt cô ta lúc này tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Sao? Cô không đồng ý sao? Hay là trưởng phòng Lăng của chúng ta không biết nấu ăn?”
“Không, không phải. Tôi, tôi chỉ là…” Lăng Vi Vi liên tục xua tay, rồi liếc Lâm Phi mấy cái. Thấy Lâm Phi có vẻ như không phải đang nói đùa, cô ta không nghĩ thêm gì nhiều, rồi gật đầu đáp: “Được rồi, tôi đồng ý.”
“Lăng Vi Vi không giống Mộ San San xuất thân trong gia đình quyền thế, từ nhỏ đã có dì Quế chăm sóc, không cần học nấu cơm. Khi Lăng Vi Vi còn nhỏ, bố cô ta mất sớm, mẹ đi lấy chồng hai, cô ta từ nhỏ đã phải sống trong cô nhi viện, Lăng Vi Vi từ nhỏ đã trải qua tuổi thơ cùng viện trưởng của cô nhi viện, học được cách nấu cơm.”
Mặc dù, không biết vì sao Lâm Phi lại đưa ra yêu cầu này, một yêu cầu có trăm ngàn lợi mà không hề có chút hại tới cô ta như vậy. Ừm, chí ít thì Lăng Vi Vi cũng nhận ra là không hề có hại cho cô ta.
Nếu như thắng thì cô ta có thể đánh bại tình địch Thẩm Bội Ni, còn nếu như thua… thực ra thì sau khi Lâm Phi đổi cách cá cược, Lăng Vi Vi lại hy vọng cô ta có thể thua vụ cược này.
Lăng Vi Vi không phải là một cô gái con nhà hào môn, muốn dành được trái tim của một người đàn ông thì phải tóm lấy cái dạ dày của anh ta, đạo lý này cô ta đương nhiên hiểu rõ.
“Tôi hy vọng, anh có thể làm được, tốt nhất đừng giở trò, nếu không tôi sẽ coi thường anh đấy.” Lăng Vi Vi đã hạ quyết tâm, phải thông qua cách các cược này để nắm giữ được dạ dày của Lâm Phi và đánh gục được tình địch Thẩm Bội Ni. Lăng Vi Vi nhìn thẳng Lâm Phi, không quên cho hắn cái xiềng phải giữ chữ tín.
“Tôi có thể dùng khuôn mặt tuấn tú này của mình để đảm bảo với cô, nếu tôi thua, tôi tuyệt đối sẽ tuân thủ lời đã hứa.” Lâm Phi cười rồi nhéo tay với Lăng Vi Vi, ấn hai đầu ngón tay vào nhau để thể hiện đồng ý.
Nếu các thành viên của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục, những người đã quen với tính cách của Lâm Phi hoặc những kẻ địch của Lâm Phi ở nước ngoài mà ở đây thì nhất định sẽ phải thấy thương thay cho Lăng Vi Vi.
Lâm Phi có thể một tay gây dựng nên tổ chức Phán Quyết Địa Ngục và có danh tiếng lẫy lừng trong giới lính đánh thuê ở nước ngoài thì đương nhiên không thể dễ bị chịu thiệt được, nếu không Lâm Phi sớm đã bị các tổ chức lính đánh thuê hung ác hoặc các tổ chức khủng bố ăn tươi nuốt sống từ lâu rồi.
Là một người chuyên kiếm lợi, từ trước đến nay không thể chịu thiệt, Lâm Phi đương nhiên sẽ không giống Lăng Vi Vi lập ra một cuộc cá cược có trăm ngàn cái lợi cho mình như vậy.
Hắn chủ động hứa hen với Lăng Vi Vi trong vòng một tháng không qua lại với Thẩm Bội Ni, chuyện này chỉ là nói vậy tôi, chứ đương nhiên là không thể làm được.
Nhưng Lâm Phi cũng không định đi ngược lại