“Phó phòng Lâm, trong mắt anh, tôi cần bảo vệ đến vậy sao?”
Mộ San San mặt lạnh tanh, nhìn chằm chằm vào Lâm Phi, nói từng chữ. Nhìn dáng vẻ của cô ta như thể nếu như Lâm Phi không cho cô ta một câu trả lời thỏa mãn thì cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho hắn.
Lúc bình thường Lâm Phi cũng hay đạp cửa phòng làm việc của Mộ San San, ban đầu Mộ San San còn lạnh lùng mắng hắn vài câu, thế nhưng Lâm Phi chưa bao giờ chịu nghe lời của tổng giám đốc Mộ cả. Về sau này, Mộ San San cũng không thèm để ý đến các hành động vô lễ của Lâm Phi nữa.
Thế nhưng lần này thì khác, Mộ San San đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho cuộc họp lãnh đạo cấp cao này. Có thể nói thành bại của buổi họp lãnh đạo cấp cao lần này phụ thuộc rất lớn vào quỹ đạo phát triển mấy năm nay của tập đoàn Mộ Thị.
Thế nhưng khi mới bắt đầu buổi họp, Lâm Phi đã dẫn người xông vào trong. Nếu như không suy xét đến thân phận là chồng của tổng giám đốc Mộ, tất cả những hành động của Lâm Phi quả thật có cảm giác phá rối.
Đây là Lâm Phi, chứ nếu là người khác, nếu như là trưởng phòng Tào Tử An, nhân viên cốt cán của tập đoàn Mộ Thị mà dám làm như vậy, sợ là Mộ San San sẽ lập tức đuổi ông ta đi.
“Tôi chưa từng đặt tổng giám đốc Mộ vào trong mắt”. Một câu nói của Lâm Phi khiến không khí cả phòng họp trở nên ngưng đọng. Khi mọi người trong phòng họp còn đang nghĩ não Lâm Phi có phải bị chuột rút rồi hay không, hắn lại nói tiếp: “Tổng giám đốc Mộ mãi mãi chỉ tồn tại trong tim tôi. Tôi vẫn luôn đối xử với tổng giám đốc Mộ như người nhà, so với bảo vệ thì nên nói là…”
“Đủ rồi!” Thấy Lâm Phi coi mọi người trong phòng họp là không khí, càng nói càng có xu hướng không bình thường, Mộ San San không để ý đến cách thức khoa trương và bá đạo của Lâm Phi nữa, lạnh lùng lên tiếng ngắt luôn lời “tỏ tình” của Lâm Phi.
“Dẫn người của anh ra ngoài, trước khi buổi họp kết thúc, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa”. Mộ San San không hề biết ý đồ của Lâm Phi, xua xua tay ra hiệu cho Lâm Phi biến mất trước mắt cô ta.
Mục đích khiến Mộ San San lớn tiếng, đe dọa đám giám đốc và cổ đông như Vương Dũng Thăng đã đạt được. Nếu như Mộ San San không đuổi thì Lâm Phi cũng sẽ không ở lại phòng họp này lâu.
Buổi họp lãnh đạo cấp cao từ đầu đến cuối toàn là mưu mô và lợi ích thương mại này Lâm Phi không hề có hứng thú. Dưới ánh nhìn lạnh lùng của Mộ San San, Lâm Phi kêu đám bảo vệ Lưu Huy rời khỏi phòng họp.
“Giám đốc Vương, lúc trước ông cần nói gì sao, cứ nói tiếp đi”. Bị Lâm Phi chen ngang nhưng Mộ San San không quên trước đó Vương Dũng Thăng không ngần ngại cắt ngang lời cô ta, muốn cô ta làm chủ một chuyện.
“Tôi…”
Mặt Vương Dũng Thăng tím tái lại, mãi lúc sau vẫn không nói ra được gì.
Không phải Vương Dũng Thăng đột nhiên nói lắp bắp như vậy, thực ra sự huênh hoang và bá đạo của Lâm Phi đã khiến ông ta vô cùng kinh sợ. Tuy Lâm Phi và đám người bảo vệ đã đi rồi nhưng khi đám bảo vệ ấy đi, ánh mắt đầy ý tứ của họ nhìn vào Vương Dũng Thăng khiến Vương Dũng Thăng rất sợ hãi.
Nếu như chỉ như vậy, Vương Dũng Thăng cũng không đến nỗi không nói được chữ nào.
Thực ra là thái độ của Mộ San San với Lâm Phi đã khiến Vương Dũng Thăng hiểu lầm.
Mộ San San nổi tiếng là tổng giám đốc lạnh lùng, điều này là ấn tượng sâu trong lòng mọi người, nhưng một phó phòng bình thường mới đến như Lâm Phi dám huênh hoang xông vào phòng họp, mà Mộ San San lại không hề có ý định trừng phạt hắn.
Vương Dũng Thăng không hề biết mối quan hệ giữa Lâm Phi và Mộ San San, ông ta nghĩ rằng tất cả những hành động của Lâm Phi là nghe