“Tôi phản đối!”
“Phản đối!”
“Phản đối!”
……
Những tiếng phản đối tựa long trời lở đất, tựa như dòng lũ cuồn cuộn xông thẳng về phía Mộ San San và “đồng minh” Thẩm Phương Hoa của cô ta, như thể muốn nhấn chìm cả hai người.
Tuy Mộ San San cũng nghĩ được rằng kế hoạch phân chia cổ phần cho nhân viên sẽ bị các chủ tịch và lãnh đạo cao cấp phản đối, nếu không thì cô ta cũng sẽ không âm thầm lôi kéo Thẩm Phương Hoa trước.
Người lạnh lùng cao quý như Mộ San San lại có thể đi lôi kéo chủ tịch trước cuộc họp này, ở một mức độ nào đó đã xem như cô ta không đủ tự tin rồi.
Nhưng mức độ phản đối của các lãnh đạo tập đoàn Mộ Thị đã vượt quá mức tưởng tượng của Mộ San San.
Dường như có thể tưởng tượng rằng, nếu như Mộ San San không có được sự ủng hộ của Thẩm Phương Hoa trước mà một mình tuyên bố kế hoạch phân chia cổ phần cho nhân viên này, một vài chủ tịch kích động còn có thể hắt nước vào mặt chủ tịch Mộ đây.
“Chủ tịch Mộ, tôi hi vọng cô có thể nói với chúng tôi rằng, đây chỉ là cô và chủ tịch Thẩm đang đùa mà thôi”. Rất lâu sau đó, tiếng phản đối cuối cùng đã có dấu hiệu ngừng lại, Vương Dũng Thăng hói nửa đầu là người đứng lên nói đầu tiên.
Nếu như là người bình thường thì trong tiếng phản đối như núi gầm biển thét này sớm đã tháo chạy vào xó xỉnh nào đó rồi. Nhưng chủ tịch Mộ San San lạnh lùng như núi băng đây lại như không hề bị ảnh hưởng gì, dám kiên quyết phủ định lời của Vương Dũng Thăng.
“Tôi không thích đùa, cũng sẽ không nói đùa”.
Một câu nói của chủ tịch Mộ đã hoàn toàn cắt đứt sự huyễn hoặc cuối cùng của đám người Vương Dũng Thăng.
Sự thật đúng là như vậy, đúng là Mộ San San không nói đùa thật. Nghĩ đến Lâm Phi đã kết hôn với Mộ San San được nửa năm, sống chung cũng sắp ba tháng rồi mà cũng chưa từng được nữ thần họ Mộ đây đùa giỡn, đám người như Vương Dũng Thăng sao có thể được hưởng vinh dự này.
“Các vị, xin hãy nghe tôi nói một câu”. Thấy hiện trường lại có dấu hiệu mất kiểm soát, Thẩm Phương Hoa biết Mộ San San không giỏi giao tiếp nên liền đứng dậy: “Thẩm Phương Hoa tôi có thể lấy nhân cách mình ra đảm bảo, nếu như kế hoạch phân chia cổ phần cho nhân viên được thực hiện thật sự, cổ phần trong tay các vị có thể ít đi, cũng có thể bị phân tán, nhưng hoa hồng mỗi năm mà các vị đang ngồi đây nhận được chắc chắn chỉ có nhiều lên chứ không hề ít đi!”
“Điều này tôi có thể đảm bảo”. Được Thẩm Phương Hoa đưa mắt ra hiệu, Mộ San San lạnh lùng mở lời.
Quả thực đúng là như vậy, nếu như trong nội bộ tập đoàn Mộ Thị thực thi kế hoạch phân chia cổ phần cho nhân viên thì chắc chắn có thể đẩy mạnh tính tích cực của nhân viên, nhờ đó hiệu suất của cả tập đoàn cũng sẽ đi lên. Thậm chí, có thể thông qua kế hoạch này thu hút được không ít nhân tài. Lại thêm đầu óc kinh doanh tài giỏi của Mộ San San thì việc thành tích hoạt động của tập đoàn Mộ Thị tăng vụt không phải chỉ là tưởng tượng không.
Cái danh xưng “nữ thần kinh doanh” ở thành phố Trung Hải của Mộ San San chính là sự bảo đảm chắc chắn nhất.
Nhưng tất nhiên là những cổ đông và chủ tịch của tập đoàn Mộ Thị sẽ không tán đồng.
“Vớ vẩn, không có cổ phần mà dám nói đến hoa hồng!”
“Đúng vậy, dựa vào cái gì mà đòi chúng tôi chia cổ phần cho đám nhân viên làm thuê đó?”
“Chia cổ phần cho họ thì chẳng phải họ bằng vai bằng vế với chúng tôi hay sao?”
“Đúng vậy, ai biết được trong lòng chúng mưu đồ gì, tóm lại tôi nhất định sẽ phản đối!”
……
Mộ San San và Thẩm Phương Hoa cùng phối hợp đảm bảo cũng không thể xoa dịu sự kích động phản đối của các cổ đông và chủ tịch, ngược lại còn khiến họ càng trở nên bất mãn hơn.
“Tôi muốn mời mọi người hãy nhìn vào bản kế hoạch mà chủ tịch Mộ đã chuẩn bị trước, tôi tin,