“Có hứng thì tới, hứng cạn quay về”, câu nói này dùng cho Vương Dũng Thăng, đám cổ đông và chủ tịch vừa bị Lâm Phi làm cho sợ hãi không thể thích hợp hơn.
“Tới vườn nhà họ Phương!” Sau khi tạm biệt đám chủ tịch cũng chán nản tột độ như mình, Vương Dũng Thăng lên xe, dặn dò tài xế riêng.
Vương Dũng Thăng là một kẻ rất có dã tâm, ở một mức độ nào đó, dã tâm của ông ta cũng không hề thua kém Hàn Chấn Hải. Có thể nói lần này tới tham gia cuộc họp cấp cao của tập đoàn Mộ Thị, ông ta đã có chuẩn bị từ trước.
Vương Dũng Thăng đã ngấm ngầm lôi kéo một số cổ đông và chủ tịch định mượn cuộc họp cấp cao lần này lấp đầy khoảng trống quyền lực trong hội đồng quản trị sau khi Hàn Chấn Hải bỏ trốn.
Điều Vương Dũng Thăng nghĩ không hề viển vông vì sau khi Hàn Chấn Hải mất tích, trong cả hội đồng quản trị của tập đoàn Mộ Thị, ngoài Mộ Hồng và Mộ San San ra, chỉ còn duy nhất Thẩm Phương Hoa nắm trong tay số cổ phần có thể áp đảo Vương Dũng Thăng.
Nói rõ hơn một chút là hiện tại, xếp hạng của Vương Dũng Thăng trong hội đồng quản trị Mộ Thị chỉ sau Mộ Hồng và Thẩm Phương Hoa.
Nếu như không có màn trình diễn bạo lực của Lâm Phi, chưa biết chừng Vương Dũng Thăng thực sự đã đạt được mục đích.
“Con mẹ nói, rốt cuộc tên họ Lâm này nhảy ra từ đâu?!” Không thể thay thế vị trí của Hàn Chấn Hải, ngược lại còn bị ép kí kế hoạch chia cổ phần cho nhân viên, Vương Dũng Thăng càng nghĩ càng không nhịn được câu chửi thề.
Không chỉ mình Vương Dũng Thăng mà cả đám chủ tịch lẫn cổ đông trong phòng hội nghị đều bị Lâm Phi giơ nắm đấm dọa kinh hồn bạt vía, tới khi ra khỏi tòa Vọng Nguyệt vẫn không khỏi chết khiếp, vừa hối hận vừa bất lực.
Nhưng rõ ràng cho dù là kẻ đầu sỏ Lâm Phi hay người đề ra phương án này, Mộ San San đều sẽ không cho bọn họ cơ hội hối hận.
…….
Tuy người dân bình thường ở Trung Hải không biết tới vườn nhà họ Phương nhưng ở thành phố Trung Hải thậm chí cả khu Hoa Đông lại có một khu biệt thự nhà vườn nổi tiếng như thế!
Vườn nhà họ Phương tọa lạc tại ngoại thành phía Nam thành phố Trung Hải, diện tích cũng hơn nghìn mẫu. Nơi đây thấp thoáng mười mấy căn biệt thự xa hoa, kiểu dáng đa dạng.
Ở thành phố Trung Hải tấc đất tấc vàng này, có thể sở hữu cả một khu miệt vườn như vậy chắc chắn chủ nhân không hề tầm thường.
Trên thực tế, nói về tài chính, nhà họ Phương thậm chí có thể nằm trong top 5 Trung Hải!
Trong sân gôn vườn nhà họ Phương, một ông già gầy guộc mặc bộ Tây dành cho quản gia bước từng bước chắc chắn về phía người thanh niên đang đánh gôn.
Đó là một thanh niên mặc thường phục của Armani, ánh nắng chiều rải trên khuôn mặt anh tuấn càng tăng thêm vẻ điển trai. Nụ cười trên khóe miệng khiến cả người vừa lịch sự vừa ấm áp.
Nếu như chỉ nhìn bề ngoài, có lẽ không ít người sẽ liên tưởng người thanh niên này với thư sinh mặt trắng nhưng trên thực tế, thanh niên này thực sự có khuôn mặt thư sinh.
Tuy vậy, thân phận của hắn ta lại khiến bốn chữ thư sinh này tách rời hoàn toàn với mình, những người thực sự quen thân với hắn chắc chắn sẽ không nói hắn thư sinh.
Nói chính xác là không phải không nói mà là không dám.
Bởi vì thanh niên này chính là cậu chủ tài phiệt nhà họ Phương – Phương Văn Hi.
“Cậu chủ, chủ tịch Vương Dũng Thăng của Mộ Thị tới rồi, cậu xem…” Đợi Phương Văn Hi đánh gôn xong, ông lão gầy guộc mặc đồ quản gia đi tới nói với hắn.
“Đến nhanh hơn so với dự kiến, xem ra không phải tin tốt lành gì.” Độc thoại một câu, Phương Văn Hi đưa gậy đánh gôn cho người phục vụ bên cạnh.
“Vậy thì tôi bảo ông ta đi…”
“Không.” Phương Văn Hi lắc ngón tay đang giơ lên, quay đầu nhìn