“Tiểu Tuyết Nhi, mới sáng sớm sao lại gọi điện cho anh vậy? Không phải gọi anh đến ăn cơm cùng em chứ.” Lâm Phi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vốn không định nghe máy nhưng khi nhìn thấy màn hình điện thoại hiện tên Mạnh Tuyết Nhi thuần khiết ngây thơ thì hắn sốc lại tinh thần để nghe điện thoại.
Không thể trách Lâm Phi lười biếng vì cơ thể Huyết Mai quá mềm mại, đôi mắt cô ta lại đẹp mê hồn nên thực sự khiến Lâm Phi muốn ngừng cũng không được. Đêm qua cả hai người quấn lấy nhau cả đêm, mãi đến ba bốn giờ sáng Lâm Phi mới mắt đầu ngủ.
Còn về Huyết Mai, mãi tới lúc này vẫn còn nằm trong lòng Lâm Phi không hề có dấu hiệu muốn trở dậy.
“Anh Lâm, anh vẫn chưa ăn sáng à? Em, em giờ em đi nấu cho anh.”
Nghe giọng nói thỏ thẻ của Mạnh Tuyết Nhi qua điện thoại, Lâm Phi chỉ muốn phì cười và cũng tỉnh ngủ hơn một chút: “Không cần làm bữa sáng cho anh đâu, giờ anh Lâm của em không đói, anh lại muốn nghe xem Tiểu Tuyết Nhi của anh có việc gì, không phải lại muốn anh về ngủ cùng em chứ?”
“Không, không phải đâu. Là, là hôm nay em tới phỏng vấn ở công ty của anh, em, em muốn…”
“Phỏng vấn? Phỏng vấn gì?”
“Nghĩa là, nghĩa là….”
“Anh nhớ ra rồi, hoá ra Tiểu Tuyết Nhi gọi điện cho anh là vì chuyện này à? Không sao, em cứ đến đi, anh Lâm đảm bảo em sẽ đậu vòng phỏng vấn.” Nghĩ một hồi, Lâm Phi cũng mới nhớ ra trước đây hắn đã giúp Mạnh Tuyết Nhi đi cửa sau từ chỗ Mộ San San, nghĩ ra rồi Lâm Phi lập tức vỗ ngực đảm bảo với Mạnh Tuyết Nhi.
Một cô gái thuần khiết ngây thơ như Mạnh Tuyết Nhi, Lâm Phi đương nhiên rất thích. Cho dù không liên quan đến ông Vương thì Lâm Phi cũng không ngại giúp đỡ Mạnh Tuyết Nhi.
Nói thực lòng thì để một cô gái đơn thuần như Mạnh Tuyết Nhi đi phỏng vấn ở một công ty khác, Lâm Phi thật không nỡ.
“Anh, anh Lâm, em đã vào công ty rồi.”
“Nhanh thế.” Lâm Phi giật mình, vừa rồi hắn còn đang mơ màng nên chưa ý thức được đã gần mười giờ. Thế nhưng điều đó không liên quan đến việc hắn sẽ bảo vệ Mạnh Tuyết Nhi.
Hắn an ủi Mạnh Tuyết Nhi rồi cổ vũ cô gái, sau khi cúp máy, Lâm Phi nghĩ một hồi rồi gọi điện cho cô vợ tổng giám đốc của mình.
Sau vài tiếng chuông, Mộ San San cuối cùng cũng nghe máy.
“Có việc gì?”
“Có việc, việc đại sự.”
“Nói.”
“Chào buổi sáng vợ.”
…….
“Anh có ba mươi giây để nói.” Rõ ràng nữ thần Mộ San San không hề có hứng thú với lời chào buổi sáng muộn màng của Lâm Phi.
Lâm Phi đương nhiên hiểu điều này, hắn cũng không muốn tiếp tục vòng vo mà đi thẳng vào chủ đề chính: “Vợ à, hôm nay công ty chúng ta có phải có buổi tuyển dụng không?”
“Liên quan gì đến anh?”
“Đương nhiên liên quan rồi. Việc của công ty là việc của em, chúng ta là người một nhà, việc của em chính là việc của anh. Anh…”
“Người một nhà, đêm không về nhà cũng không biết gọi điện về.” Câu này của Mộ San San rất lạnh, rất lạnh. Lạnh đến mức khiến người ta phát run.
“Vợ à…”
“Anh còn 10 giây.”
“Mạnh Tuyết Nhi mà lần trước anh nói với em, em còn nhớ không? Cô bé đến công ty rồi. Vợ à, chuyện đã thống nhất với nhau, không thể thay đổi, em nhất định phải cho cô bé đậu vòng phỏng vấn nhé, tốt nhất sắp xếp cho cô bé tới chỗ anh, cho anh…”
“Dừng. Lâm Phi, anh đang gọi điện cho ai đấy?”
Lâm Phi vốn dĩ muốn tận dụng 10 giây cuối cùng thuyết phục cô vợ tổng giám đốc Mộ San San sắp xếp Mạnh Tuyết Nhi bên cạnh mình làm thư ký.
Thế nhưng rõ ràng là mong muốn này của hắn không thể