“Cậu sờ đủ chưa?”
Khó khăn lắm mới có thể ôm được trọn vẹn cả người Cố Phương Hoa nên Lâm Phi còn không kịp thở thì Cố Phương Hoa đã lạnh lùn lên tiếng.
Trước đó, Lâm Phi chỉ chú ý quan sát tình thế ở khu trung tâm thương mại nên quả thực không hề để ý bàn tay đáng chết của hắn đã ôm trọn bộ ngực căng tròn như muốn bức ra khỏi áo của Cố Phương Hoa tự bao giờ.
Hiện giờ bị Cố Phương Hoa chỉ trích, Lâm Phi cũng có chút ái ngại.
Đương nhiên, không phải Lâm Phi hối hận vì đã sờ vào chỗ đó của Cố Phương Hoa mà hắn hối hận vì cơ hội trời ban như thế mà bàn tay của hắn lại chỉ ngoan ngoãn đặt vào bộ ngực đẫy đà hơn Thẩm Bội Ni một chút đó của Cố Phương Hoa mà lại không hề di chuyển đến vị trí khác.
Quả thực quá lãng phí. Nếu như khi nãy cảm nhận được thì có nói thế nào Lâm Phi cũng phải động tay mới được.
“Nếu như tôi nói tôi không cố ý thì có thể không cần bỏ tay ra không?”
“Cậu thử xem.”
Trong một không gian nhỏ hẹp, đôi mắt diễm lệ của Cố Phương Hoa nhìn Lâm Phi chằm chằm. Nêu skhoong phải điều kiện không cho phép thì Cố Phương Hoa tuyệt đối sẽ xông lên mà liều mạng với hắn.
Trên thực tế, Cố Phương Hoa cũng không phải loại người không hiểu đạo lý, dù sao thì sự việc xảy ra đột ngột, còn Lâm Phi cũng là vì cứu cô ta. Cố Phương Hoa đã nghĩ thông suốt, nếu như Lâm Phi ngay lập tức bỏ tay ra thì nể tình Lâm Phi đã cứu mình, cô ta sẽ không truy cứu thêm nữa.
Nhưng rõ ràng là Cố Phương Hoa đã đánh giá thấp độ dày da mặt của Lâm Phi.
Vốn dĩ Lâm Phi còn cho rằng mình chưa tận dụng tốt thời cơ để hưởng thụ tính đàn hồi trên đôi gò bồng đào của thánh nữ nên còn đang thấy nuối tiếc, còn Cố Phương Hoa lại lên tiếng bảo hắn thử xem, Lâm Phi sao có thể phụ “ý tốt” của Cố Phương Hoa được chứ.
Một tóm, hai vê, ba bóp, Lâm Phi chơi cho đã.
“Đàn hồi cũng tốt, chỗ này không hề có silicone chứ?”
Yên tĩnh, một sự yên tĩnh như chết chóc.
Phẫn nộ, phẫn nộ đến cực điểm.
Cố Phương Hoa đã không còn nhớ bao lâu rồi không có ai dám cợt nhà với mình như vậy. Từ khi cô ta biết ghi chép đến nay chẳng có mấy người đàn ông dám sỉ nhục cô ta như vậy.
Nếu không phải cái cảm giác tê dại trước ngực đang nhắc nhở cô ta mình đang bị đối xử thế nào thì Cố Phương Hoa còn cho rằng cô ta đang nằm mơ nữa.
“Cậu…”
Khó khăn lắm mới trấn tĩnh lại được, Cố Phương Hoa đang định cho Lâm Phi một bài “giáo dục chính trị” để hắn hiểu rõ hắn phạm phải tội nghiệt không thể tha thứ nhưng Lâm Phi không hề cho cô ta cơ hội. Hắn lại lên tiếng nói về mấy tên cướp bịt mặt đem theo súng và khôgn hề chừa lại cơ hội cho Cố Phương Hoa.
Đùng!
Rầm!
Số trang sức trong quầy đã bị bọn cướp cho vào cái túi đen mà chúng mang theo.
Có thể do quán chú tâm vào số trang sức trong quầy, cũng có thể do chúng quá tự tin vào khả năng kiểm soát tình hình của mình mà những tên cướp bịt mặt này không hề để ý đến Lâm Phi và Cố Phương Hoa đang núp phía dưới quầy trưng bày.
Thế nhưng, điều đó cũng đủ để cho Cố Phương Hoa phải im miệng lại.
Nhưng tên bịt mặt tới cướp sạch nữ trang chính là một sự nhắc nhở Cố Phương Hoa cô ta đang ở trong tình cảnh thế nào.
Lúc này cô ta cũng hiểu ra rằng nếu không có Lâm Phi thì cô ta lúc này e là sẽ không thể ẩn nấp yên ổn thế này.
Không phải bị đạn đâm chết thì cũng bị tóm làm con tin.
Với thân phận và nhan sắc của cô ta mà nói thì một khi bị bắt làm con tin, hậu quả thậm chí còn có sức ảnh hưởng hơn cả mấy tên bịt mặt ban ngày xông vào trung tâm thương mại Đông Phương cướp trang sức nữa.
Nghĩ vậy, Cố Phương Hoa cũng