Súng chống tăng RPG-7, còn được gọi là quái vật chiến trường trong giới lính đánh thuê quốc tế và quân đội các nước, là một vũ khí chiến đấu cá nhân có uy tín trên phạm vi toàn cầu.
Một bọn cướp có vũ trang nhằm vào khu trung tâm thành phố Trung Hải lại có loại súng này chắc chắn nằm ngoài dự tính của cảnh sát thành phố.
Cũng may, lực lượng cảnh sát hình sự và cảnh sát vũ trang thành phố có ý định tấn công từ phía trước đã phân tán lực lượng tương đối thoáng, lại được che chắn bằng các tấm chắn chống nổ nên thương vong không quá lớn.
Tuy nhiên, hai khẩu chống tăng RPG-7 trong tay bọn cướp đã thực sự khiến cảnh sát thành phố Trung Hải bàng hoàng.
“Phó cục trưởng Tạ, bọn cướp có vũ khí hạng nặng, các đồng chí không thể tiến công!”
Bụp!
Viên cảnh sát vừa quay người báo cáo tình hình với Tạ Tụng Khánh vừa nói dứt lời đã bị bắn trúng đầu, tử vong tại chỗ.
“Bọn cướp có tay bắn tỉa, tất cả nằm xuống tìm vật ẩn nấp.”
Chuyện tới nước này, Tạ Tụng Khánh chẳng lẽ không nhận ra bọn cướp đột nhiên xông vào tòa nhà Đông Phương đánh cướp không phải hạng thường.
Đầu tiên là súng chống tăng, sau đó là bắn tỉa, đánh giáp mặt chắc chắn không thể thắng.
Nếu còn tiếp tục tiến công, với lực lượng và trang bị vũ khí hiện có, cảnh sát Trung Hải và cảnh sát vũ trang chi viện chỉ có thể tới nộp mạng.
Tạ Tụng Khánh suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra gọi cho Nhiếp Trí Viễn báo cáo tình hình khái quát rồi nhờ cục trưởng Nhiếp xin cứu viện từ cấp trên.
“Cấp trên đã đồng ý sẽ cử bộ đội đặc chủng tới. Trước khi họ tới, nghĩ mọi cách bảo đảm an toàn cho người dân trong tòa nhà. Đồng thời, cấp trên ra lệnh tuyệt đối không để một tên cướp nào tẩu thoát!”
Câu nói cuối cùng được rít lên từ miệng Nhiếp Trí Viễn đủ để thấy nỗi nóng giận trong lòng ông ta đã lên tới đỉnh điểm.
Ở một góc độ nào đó, việc bọn cướp đem theo vũ khí hạng nặng tấn công vào tòa Đông Phương không khác gì đang tát vào mặt cảnh sát Trung Hải.
……………..
Tòa thương mại Đông Phương, thành phố Trung Hải.
Sau khi nhận được lệnh của Nhiếp Trí Viễn, Tạ Tụng Khánh đã ra lệnh cho các cán bộ cảnh sát và cảnh sát vũ trang tới chi viện tạm dừng tấn công. Trong khi đợi bộ đội đặc chủng, ông ta ra lệnh cho các cảnh sát của mình hét lên thông báo với bọn cướp trong tòa nhà, vừa làm tăng thêm áp lực tâm lý của chúng vừa thông qua đó cố gắng giải thoát một số người dân còn mắc kẹt trong tòa nhà.
Sau khi phía cảnh sát Trung Hải ngừng tấn công, tiếng súng trong tòa nhà cũng dần dừng lại.
Tất nhiên, điều này không có nghĩa là những tên cướp có vũ trang trong tòa nhà cũng ngừng tấn công vì lệnh ngừng bắn của cảnh sát.
Tiếng la hét của cảnh sát thực sự cũng một vai trò nhất định, nhưng một nhóm cướp có vũ trang rõ ràng sẽ không chấp nhận các điều kiện thương lượng mà cảnh sát Trung Hải đề xuất.
Chúng đột nhập vào tòa thương mại Đông Phương ngay giữa ban ngày ban mặt đương nhiên cũng có mục đích riêng.
Dưới sự kêu gọi liên tục của cảnh sát thành phố Trung Hải, nhóm cướp này đã đồng ý để ba cảnh sát vào trong để thương lượng với chúng.
………….
“Chúng đã cài sẵn bom xung quanh tòa nhà, chúng đòi 50 triệu đô la và năm chiếc trực thăng. Nếu không, mỗi một phút sẽ giết một con tin. Nếu trong vòng hai giờ, yêu cầu của chúng không được đáp ứng, chúng sẽ cho nổ tòa nhà này để bồi táng cùng.”
Ba cảnh sát vào trong tòa nhà chỉ có một người đi ra.
Hơn nữa, tin tức do viên cảnh sát này đem về chắc chắn đã tăng thêm cơn tức giận vốn đã nặng nề của Tạ Tụng Khánh.
Mặc dù qua những vũ khí hạng nặng của đám cướp này, Tạ Tụng Khánh đã đoán được có lẽ chúng đã cài sẵn bom trong tòa nhà nhưng khi suy đoán này được